Duyên Nợ - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:28:03
Lượt xem: 0
…
Mọi chuyện cuối cùng cũng qua, tôi khỏe lại và được xuất viện. Còn ba tôi cũng đi rút đơn kiện không thưa Thành nữa. Và ba mẹ Thành cũng giữ lời hứa không đòi tiền nhà tôi nữa coi như là đền bù thương tích cho tôi. Nhưng ba tôi là người đàn ông thẳng tính, chuyện nào ra chuyện đó nên ông một mực từ chối, vừa bán xong đất là ba trả cho nhà Thành ngay. Tôi có hỏi sao ba phải làm vậy, nhà Thành trừ nợ cho mình cũng như đổi lại sự tự do của Thành để không phải vào tù vì tội cố ý muốn g.i.ế.c người mà. Nhưng rồi ba chỉ xoa đầu tôi ba cười. Ba nói chuyện gì cũng phải sòng phẳng sẽ tốt hơn nhất là chuyện tiền bạc. Còn chuyện tha thứ cho Thành coi như ba làm phước sau này để phước lại cho tôi. Nghe vậy tôi lại thấy cảm phục ba hơn. Ba đúng là một người ba tuyệt vời nhất trên đời.
…Ngày hôm nay cũng tròn tháng tôi trở về nhà, và cũng như rời xa Tùng lâu rồi.. Nằm trong phòng nhớ anh đến trăn trở nên tôi quyết định xin phép mẹ và ba cho tôi đi tìm anh. Rất may là ba mẹ tôi ai cũng ủng hộ cả, mẹ còn mua cho tôi rất nhiều quà để tôi đem theo. Có lẽ sau mọi chuyện xảy ra mẹ tôi đã suy nghĩ lại rồi nên không còn cấm đoán chuyện của tôi và Tùng nữa.
Tôi dắt xe ra nhà và chạy theo hướng đường mẹ đã chỉ. Không đầy một tiếng đi đường và hỏi thăm thêm những người xung quanh thì cuối cùng căn nhà ngói ba gian đã xuất hiện trước mặt tôi.
Dừng xe ở cổng đi chậm rãi đi vào. Vừa đi vừa ngó ngàng xung quanh. Nơi này thoáng mát và yên bình thật sự. Xung quanh có ruộng lúa đang chín vàng đang vào mùa gặt, có hàng cao xanh tỏa bóng mát trên đầu. Rồi tôi lại nhìn vào trong nhà, cửa nhà mở toang nhưng hình như chẳng có ai trong nhà cả, chỉ có khói hương đang bung tỏa làn khói trắng trên bàn thờ, di ảnh hai người đã khuất ngồi trên đó được thêm ấm cúng.
Từ từ đi tới, tôi thắp hương lên ban thờ để tỏa lòng cung kính. Sau đó lại đi dọc ra sau nhà. Lại nhớ ra có lần mẹ tôi nhắc Tùng hay ra ao sen để ngồi nên nhanh chóng tôi cũng đi ra đó để tìm anh.
Cái ao sau nhà rộng lắm, toàn sen là sen. Xung quanh lại có thêm nhiều cây dừa phủ bóng mát. Tôi đi dọc theo bờ, nhìn sông nước hữu tình và chăm chú nhìn theo đằng xa. Bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm tôi nhớ đang ngồi trên con xuồng nhỏ quay bóng lưng rộng lớn ngược về phía tôi.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh tay ngắn cùng với quần âu dài trông không khác gì anh của ngày trước mà tôi gặp, vẫn phong độ và đẹp trai. Chỉ là mới xa cách nhau không lâu dường như anh ốm đi rồi.
Tôi đứng nép một bên bụi dừa. Đưa tay vén tàu lá qua một bên để vừa đủ nhìn anh, cũng như nghe anh vu vơ hát một bài hát buồn. Đến khi anh kết thúc bài hát, nước mắt tôi cũng vừa hay rơi ướt cả mặt. Không kìm được nỗi nhớ anh sau bao ngày xa vắng, tôi liền đi nhanh tới rồi gọi tên anh trong sự da diết nghẹn ngào
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-37.html.]
-Anh Tùng?
Nghe tiếng gọi anh giật mình quay lại. Khoảnh khắc đối diện khi gặp tôi anh sững cả tầm mắt rồi vội vàng bước vội lên bờ.
Đứng nhìn nhau, tim tôi đập rộn ràng, còn anh không biết anh có như tôi, có nhớ tới thật nhiều hay không? Chỉ thấy anh im lặng, đôi mắt buồn cứ nhìn tôi mãi. Thật lâu sao anh mới mở lời
-Em đến đây làm gì?
Tôi tròn mắt nhìn anh, không nghĩ anh lại hỏi mình một câu lạnh nhạt như vậy nên có chút thất vọng trong lòng
-Em tìm anh?
-Tìm tôi? Chẳng phải em đã có gia đình rồi hay sao? Em đến đây tìm tôi không sợ chồng em ghen à?
-Anh muốn em có chồng đến như vậy hay sao?
-Sự thật thì em đã có chồng. Muốn hay không tôi cũng đâu làm gì được.