Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Nợ - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:28:01
Lượt xem: 1

Tôi nhìn ba mà sót, ba lúc nào cũng thế cứ lo cho tôi mà chẳng màn tới bản thân mình. Cuộc đời này tôi nợ ba tôi nhiều rồi.

Tôi gắng ăn hết chỗ cháo mà ba cực công nấu cho mình, ăn xong tôi đưa tay vỗ vỗ cái bụng rồi nói với ba

-Công nhận ba con nấu món gì cũng ngon?

Ba chợt cười, đôi mắt nheo lại mắng yêu tôi

-Con nhỏ này, lớn rồi vẫn không bỏ tật nịnh ba.

-Con nói thiệt mà ba. Ba con là….

Tôi chưa kịp nói xong thì bất ngờ bên ngoài lại thấy hai người đứng nên lời trong miệng cũng bị cắt ngang luôn. Ba mẹ Thành lúc này đi vào. Trên tay mẹ anh ta còn cầm một giỏ trái cây thật đầy. Họ vừa đi đến bên giường tôi, để giỏ trái cây lên bàn là tôi liền đưa mắt cảnh giác ngay, trong lòng cũng có hơi lo sợ do không biết họ đến đây muốn kiếm chuyện gì nữa? Thế nhưng có lẽ tôi lo hơi thừa vì vừa nhìn tôi là mẹ Thành đã dịu giọng hỏi tôi một câu đầy sự chân thành

-Con khỏe chưa Trang. Hôm nay mẹ… à không hai bác đến thăm con. Có mua cho con mấy trái cây con ăn cho mau khỏe nha.

Tôi lúng túng nhìn họ, chưa biết họ là có ý gì và tôi phải trả lời sau cho đúng thế nên trong nhất thời tôi chỉ biết đánh mắt qua nhìn ba và mẹ tôi để cầu cứu. Mẹ tôi thì không nói gì chỉ quay đi còn ba tôi vừa nhìn thấy ba mẹ Thành tới là thái độ ông đang vui vẻ lập tức thay đổi hẳn, còn nhanh tay lấy giỏ trái cây trả lại cho mẹ Thành. Giọng ba cứng nhắc

-Gia đình tôi không hoan nghênh các người ở đây. Mong hai người mau về cho.

Ba của Thành nãy giờ đứng im lặng nhưng khi nghe ba tôi đuổi hai người họ về ông mới đi tới trước mặt ba tôi. Dáng dấp cao ráo, nhỉnh hơn ba tôi cái đầu nên nhìn oai phong lắm, ông ba chồng hụt này từ ngày gặp ông và về làm dâu ông, dù không tiếp xúc nhiều nhưng tôi có cảm giác rất nể sợ ông.

Giọng ông ồn ồn lên tiếng

-Tôi biết mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra là do con trai tôi sai. Nhưng mong anh chị rộng lòng bỏ qua do thằng nhỏ nhất thời nóng tính, với lại chuyện vợ chồng nó không được vui nó mới hành xử thiếu suy nghĩ thôi anh à… thôi thì coi như anh chị nể mặt tôi, dù sao chúng ta cũng từng gọi nhau hai tiếng sui gia rồi. Tôi thì lại chỉ có một thằng con trai. Không muốn nó vướng vào vòng lao lý. Anh chị hỷ xả rút đơn kiện được không? Nếu được tôi thật lòng cảm ơn anh chị rất nhiều. Chuyện tiền bạc coi như chúng ta xóa bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-36.html.]

Ba Thành nói với giọng chân thành nói xong còn không ngại cúi đầu nhận lỗi trước ba tôi. Thế nhưng lần này vì hành động của Thành ba tôi không chấp nhận được nên dù ba Thành nói rất nhiều nhưng ba tôi vẫn cương quyết nói

-Tôi không cần anh xóa nợ, tiền nợ của anh chị tôi nhất định trả đủ. Nhưng còn chuyện của thằng Thành thì tôi không bỏ qua được. Nếu như con Trang không may mắn thoát nạn mà nó c.h.ế.t đi thì sao đây hả? Anh thương con anh, thì tôi cũng thương con gái tôi thôi…

-Anh?

Hai người đàn ông nhìn nhau, trong đôi mắt xoáy sâu như tia lửa làm tôi rất sợ. Mà nhìn lại tôi cũng khỏe rồi, coi như kiếp nạn đã qua đi nên tôi cũng không muốn phải để cho Thành nhận tội gì cả dù tôi cũng chưa hiểu ba tôi đã làm gì Thành rồi.

Đưa mắt nhìn ba tôi lên tiếng

-Ba nè ba nghe con đi, bây giờ con khỏe rồi, con không sao nữa cả nên ba đừng làm khó dễ họ nữa ba ạ… thù hận mãi chỉ làm cho trong lòng mình thêm mệt mỏi thôi. Nếu tha được thì cứ tha đi ba.

Ba nhìn tôi cau mày đắn đo

-Tha rồi nó lại tìm con và làm khó con nữa thì sao hả Trang …đâu phải ba lúc nào cũng bên cạnh và bảo vệ con được?

-Anh ta không dám nữa đâu ba… ba tha cho Thành đi. Coi như đó là chút tình nghĩa vợ chồng sau cùng mà con có thể làm cho anh ấy.

-Vậy được, nếu con đã mở lòng tha thứ cho nó thì ba cũng sẽ nghe theo con

Nhìn lại ba mẹ Thành. Ba tôi nói tiếp

-Con Trang nói vậy rồi tôi cũng không muốn làm khó gia đình anh chị nữa. Anh chị cứ về đi, tôi sẽ tranh thủ lên tòa rút đơn kiện lại.

Ba mẹ Thành nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, trên nét mặt họ bỗng chốc như trút đi được gánh nặng. Rồi ba Thành lần nữa vì con ông ta mà cúi đầu cảm ơn ba tôi. Mẹ Thành thì cứ nói với tôi những lời hối lỗi khi mà trước đây bà đã đối xử phông phải với tôi. Thế nhưng tôi đã quên rồi những chuyện đó nên chỉ nhìn bà mỉm cười rồi tạm biệt bà khi bà ra về mà thôi.

Loading...