Duyên Nợ - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:57
Lượt xem: 0
Nghe ba nói xong cả tôi và mẹ điều mở to mắt nhìn ba không khỏi kinh ngạc. Còn ba thì vẫn thế vẫn dùng ánh mắt kiên định gật đầu với tôi và mẹ.
-Hai người đừng nghĩ nhiều, tôi tính hết cả rồi…đất bán rồi còn có thể mua lại được, chứ làm khổ con gái mình thì tôi không thể ngồi im được.
Mẹ tôi cau mày run giọng hỏi lại ba lần nữa
-Ông làm thiệt đấy à? Mấy vuông đất tôm là của ông bà để lại, ngày xưa khó khăn tôi bảo ông bán ông còn nhất định không chịu bán cơ mà? Sao bây giờ ông..?
-Ừ. Bây giờ tôi suy nghĩ khác đi rồi. Còn người thì còn của. Sau nửa đời người bây giờ tôi chỉ muốn gia đình mình luôn hạnh phúc mà thôi. Tiền hôm nay không kiếm được thì ngày mai sẽ có, còn hơn phải đẩy con gái mình lấp nợ cho chúng ta thì tôi không nỡ. Bà chắc hiểu cuộc đời của chúng ta đã không hạnh phúc thì đừng để con gái mình phải bất hạnh cùng chúng ta. Cả đời chúng ta góp nhặt gầy dựng sự nghiệp cũng chỉ muốn tương lai con Trang được tốt đẹp. Thì bây giờ chúng ta cũng phải làm mọi thứ để bảo vệ nó. Tôi chỉ có mỗi con Trang, tôi không muốn con tôi thiệt thòi
Từng lời nói thật lòng của ba dành cho tôi đã khiến tôi phải se thắt lòng mà bật khóc nức nở, còn mẹ tôi cũng vậy, tôi thấy mắt bà từ từ đỏ hoe, bà gật đầu đồng thuận với ba tôi, xong quay sang mẹ đưa tay kéo đầu tôi vào lòng bà. Giọng mẹ nghẹn lại
-Con cho mẹ xin lỗi, mẹ cứ nghĩ mọi quyết định của mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mà mẹ sai rồi. Ba con nói đúng ba mẹ chỉ có mỗi mình con, ba mẹ sẽ không để con phải khổ vì ba mẹ đâu.
-Vâng con cảm ơn mẹ, cảm ơn ba đã hiểu cho con.
-Tốt rồi, gia đình chúng ta phải mãi vui vẻ thế này chứ !
Ba mỉm cười đưa tay ôm lấy mẹ, còn mẹ thì nhìn ba tôi đầy yêu thương sau đó dựa đầu nép vào n.g.ự.c ba, tay còn lại mẹ vừa đủ ôm trọn lấy tôi. Sau bao giọt nước mắt rơi xuống, cuối cùng cả gia đình tôi cũng đã hiểu nhau rồi, và tôi cũng cảm thấy hạnh phúc rất nhiều khi mà sau lần này giông tố kéo qua đi tôi nhận ra mẹ tôi đã biết lỗi và đã mở lòng ra mà đón nhận ba tôi.
….
Bẵng đi một thời gian nữa tôi vẫn ở nhà với ba mẹ dù rằng ba mẹ cứ hối thúc tôi đi tìm Tùng nhưng vì mọi chuyện chưa được giải quyết thỏa đáng nên tôi cũng không vội. Không phải vì tôi không nhớ anh, ngược lại mỗi khi nghĩ về anh là nỗi nhớ trong tôi lại quặn thắt hơn rất nhiều, cứ tưởng tượng ra anh đang ở một nơi nào đó cô độc một mình là tôi đã muốn chạy ngay đến bên anh, ôm anh và nói ra những nhớ nhung dành cho anh mà tôi đã chịu đựng. Thế nhưng cuối cùng tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc mình lại, vì tôi còn có việc quan trọng hơn. Tôi muốn ở lại cùng gia đình mình dù cho tôi không thể giúp gì được thì tôi cũng muốn cùng ba mẹ đối mặt mọi chuyện chứ không phải kiểu trốn chạy tìm kiếm tình yêu của mình rồi để ba mẹ hứng chịu mọi dư luận của tôi.
Bao ngày trôi qua là trên mái tóc của ba mẹ tôi lại bạc thêm vài cọng. Khi mà hằng ngày gia đình Thành thay phiên nhau qua lại làm phiền gia đình tôi. Có khi mới sáng mở mắt ra là đã thấy Thành đứng trước nhà tôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-34.html.]
-Trang anh đây?
Tôi ngó ra rồi lại thở dài. Mấy ngày rồi lúc thì anh ta dịu giọng năn nỉ, lúc lại giở thói côn đồ hâm dọa khiến cho tôi thật sự đã quá ngán ngẩm.
Thở dài thườn thượt tôi đi ra rồi nói với anh ta
-Anh buông tha cho tôi có được hay không hả?
Thành vội nắm lấy tay tôi rồi lại giở bài ca năn nỉ
-Anh sai rồi Trang à. Em về với anh đi, anh hứa từ giờ trở đi sẽ trân trọng em hơn và không bao giờ để cho em phải buồn nữa đâu. Anh hứa đó Trang?
Tôi nghe câu này bất giác lại tự cười, vung tay ra khỏi tay Thành. Tôi nhìn thẳng anh ta rồi nói
-Nếu như ngày tôi vừa về gia đình anh, nghe câu nói này của anh chắc tôi sẽ thấy cảm động lắm. Nhưng bây giờ thì đối với tôi nó thừa thãi lắm Thành à? Anh về đi, trả tự do cho tôi đi.
-Không anh không về đâu. Trang ơi em cho anh thêm một cơ hội nữa đi em . Anh hứa…anh hứa….
-Đủ rồi Thành, đừng làm tôi thêm kinh tởm anh nữa.
-Trang? Em ..em
Sau một lúc ra sức thuyết phục tôi không thành thì bây giờ đôi mắt Thành lại chuyển sang đỏ ngầu. Anh ta hung hăng túm lấy người tôi. Đưa bàn tay lên bóp chặt cổ tôi rồi nghiến răng nói
-Nếu em cứ mãi muốn rời xa anh thì anh không hứa sẽ để em được bình yên đâu.