Duyên Nợ - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:54
Lượt xem: 1
Tiếng chị Dung vang lên cất ngang dòng cảm nghĩ của tôi, tôi giật mình nhìn lại chị, giả vờ rằng mình không có ý tìm Tùng nên liền giả vờ cười cười trả lời.
-Em không? Chỉ là trưa nắng đi xe đường dài nên mệt chút thôi chị? À mà cái đó là gì vậy chị?
Tôi nhìn xuống tay chị Dung đang cầm một bức thư của ai đó, chị cầm ra đây tôi cũng biết là chị sẽ đưa tôi nên liền hỏi vậy.
-Là thư của Tùng nhờ chị đưa cho em?
Tôi đón nhận bức thư, không vội xé nó ra mà tôi liền nhìn chị Dung ngạc nhiên hỏi lại
-Anh Tùng gửi em, không phải ảnh đang ở với chị à? Ảnh đâu rồi hả chị.
Chị Dung nghe vậy liền cười buồn. Nụ cười gượng gạo thốt ra lời
-Nếu anh Tùng ở chung với chị thì chị đã không gọi em lên rồi. Ảnh đi rồi, đi từ ngày em cưới.
Tôi bàng hoàng, cánh tay run rẩy cầm chặt bức thư
-Sao vậy chị? Chẳng phải anh Tùng và chị đang yêu nhau sao?
-Em đọc thư đi rồi sẽ hiểu?
Chị Dung lơ đi, có lẽ chị cũng đang cố che giấu nổi buồn trong ánh mắt chị. Còn tôi giờ phút này tôi càng rối bời trong dạ, mọi chuyện cứ xoay vòng khiến tôi không biết phải suy nghĩ sao cho đúng nên liền nhanh chóng mở bức thư của Tùng ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-32.html.]
Từng dòng chữ in trên giấy hiện ra trước mắt tôi, đọc đến đâu bất giác mắt tôi cay xòe đến đó. Cho đến khi đọc xong cuối lá thư cũng là lúc tôi dần hiểu ra hết mọi chuyện. Tình yêu của anh với mẹ tôi là quá khứ, anh nói hiện tại anh chỉ yêu duy nhất một mình tôi thôi và đối với chị Dung anh chỉ xem chị là một người em, một người bạn đúng nghĩa chứ không hơn không kém, cũng chẳng thể phát triển lên thành tình yêu dù cho chị Dung thương anh thật sự.
Anh rời xa tôi là quyết định khó khăn nhất đối với anh khi mà ngày xưa cũng một lần anh chạy trốn bỏ xứ xa quê để rời xa mẹ tôi. Cứ ngỡ cuộc sống anh đã yên ổn nơi này với công việc hiện tại, thì một lần nữa tôi xuất hiện khuấy động cuộc sống của anh. Rồi cũng vì tôi mà bão tố lại đến khiến anh phải từ bỏ sự nghiệp của mình để người con gái anh yêu không còn bận lòng gì đến anh nữa cả…
Đọc hết thư lòng tôi không khỏi dậy sóng, tim tôi như ai đó cầm d.a.o lạnh lùng đ.â.m vào. tôi thương anh, thương cho cái sự hi sinh âm thầm của anh, nhưng càng thương tôi lại càng trách anh nhiều, vì anh yêu mà anh không biết giành giật, lần thứ nhất anh buông tay mẹ tôi cứ cho là do anh còn trẻ tuổi nhu nhược không dám đấu tranh. Nhưng đến bây giờ anh vẫn chọn kết cuộc như thế thì tôi nghĩ do anh hèn nhát quá rồi.
Đưa tay lên lau đi dòng nước mắt, tôi nghẹn ngào ngước lên nhìn chị Dung và hỏi
-Chị có biết anh Tùng đi đâu không hả chị.
Chị Dung trả lời
-Chị không biết. Nhưng trước khi Tùng đi có nhờ chị nhắn lại với mọi người rằng, anh ấy mong tất cả phải biết trân quý những gì đang có, đừng tìm anh ấy nữa, vì bây giờ anh chỉ muốn sống một mình thôi. Cuộc đời anh đã buồn khổ đủ rồi.
-Có thể cậu ấy về quê!
Từ trong nhà mẹ tôi bước ra, vừa đi mẹ vừa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.
Đồng thời tôi và chị Dung cũng quay mặt lại. Nhìn mẹ từ từ đi ra, gương mặt nhợt nhạt. Tôi đứng vội dậy rồi đỡ mẹ lại xích đu ngồi
-Sao mẹ lại biết anh ấy về quê hả mẹ?
-Vì cậu ấy sẽ chẳng con chỗ nào để đi nữa cả. Ngày xưa cậu ấy mỗi khi buồn hay lang thang ngoài ao sen sau nhà, nơi đó có rất nhiều kỷ niệm với cậu ấy. Nếu con còn thương Tùng. Mẹ khuyên con nên đi tìm cậu ấy đi. Đừng để nhân duyên bỏ lỡ cũng như để con thay mẹ nói lời xin lỗi với cậu Tùng nha con.
Giữa một bên là Dung chị bảo tôi đừng đến tìm Tùng, một bên là mẹ, mẹ bảo tôi nên tìm anh ấy. Tôi đắn đo mãi giữa hai ý kiến của hai người rồi cuối cùng tôi quyết định chọn theo lý trí con tim mình mách bảo…