Duyên Nợ - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:50
Lượt xem: 0
Chị Dung nói xong không đợi tôi trả lời chị đã vội tắt máy trong sự ngờ vực của tôi mà chưa có được câu trả lời thỏa đáng.
Đang ngồi suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi thì bên cạnh tôi nghe ba lên tiếng
-Con vừa nói chuyện với ai vậy? Đã có tin của mẹ con rồi à?
Tôi gật đầu nhìn ba
-Dạ. Ba nhớ anh Tùng, người mà đợt trước con dẫn về giới thiệu với ba không? Tự dưng mẹ con lên đó không biết có chuyện gì không mà con nghe chị kia nói mẹ đang mệt. Nhưng không sao ba à? Ngày mai chắc con phải lên đó một chuyến xem sao?
-Ừ.
Tự dưng nghe tôi kể ba tôi trầm mặt xuống hẳn, không biết ba đang nghĩ gì nhưng thấy ba im lặng tôi cũng không nói gì thêm nữa. Ngước nhìn đồng hồ đã trễ tôi liền vội xin phép ba tôi về phòng, tranh thủ đêm nay tôi ngủ một giấc để sáng sớm chạy lên Sài Gòn mà tìm mẹ tôi.
….
Về phòng nằm trên giường, tôi muốn ngủ nhưng không sao chợp mắt, cứ nằm đó suy nghĩ mãi về chuyện của mẹ, lại không hiểu sao lại có liên quan đến Tùng làm tôi chẳng thể nào ngủ được. Cứ nhắm mắt là những hình ảnh mẹ tôi rồi lại anh hiện ra, những thắc mắc đang xen câu chuyện dang dở mà tôi không thể nào hiểu hết được nên cứ thế mãi loay hoay với một mớ hỗn độn.
Nằm thao thức đến khuya, tôi liền bật dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài cho khuây khỏa. Nhìn quanh chỉ thấy trời tối thui nhưng rồi phía ngoài bật cửa lại có ánh sáng nho nhỏ của điếu thuốc đang cháy dở. Nhận ra là ba đang ngồi đó, ba cũng mất ngủ giống tôi nên tôi liền đi tới.
Ngồi xuống cạnh ba tôi lên tiếng
-Ba không ngủ được à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-30.html.]
Ba thấy tôi liền đưa điếu thuốc xuống nền nhà rồi dập tắt, sau đó thở dài mấy lượt ba nói
-Ba đang nghĩ đến mẹ con?
-Ba nghĩ gì ạ?
-Nghĩ về chuyện ngày xưa…
Chuyện ngày xưa? Tôi không hiểu cho lắm nên cứ nhìn ba đợi chờ ba kể
Lúc này ba lại châm tiếp một điếu thuốc, nhưng ba ngồi tránh xa tôi ra một chút, cũng chẳng để khói thuốc bay về phía tôi. Rít một hơi phà ra một làn khói trắng giữa đêm, ba chầm chậm kể lại
-Ngày xưa mẹ con yêu một người đàn ông tít ở bên huyện kia. Hai người yêu nhau say đắm lắm, cũng định ngày kết hôn thì đột ngột gia đình mẹ con đột nhiên xảy ra chuyện. Ông ngoại con bị ung thư thực quản. Lúc đó gia đình mẹ con nghèo, để chạy số tiền lớn cho ông xạ trị gia đình thực sự không có khả năng. Thế là một ngày nọ bà ngoại con tìm đến gặp gia đình ba, bà xin xỏ mượn nợ. Ông bà nội thấy gia đình con nghèo nên không đồng ý cho. Nhưng ba do đã yêu mẹ con từ trước nên đã yêu cầu bà ngoại con gả mẹ cho ba, tất cả tiền viện phí ba sẽ lo hết, nhưng với điều kiện mẹ con phải theo ba về luôn bên này ở, chấm dứt tất cả những gì liên quan tới chàng trai đó coi như là gia đình ngoại con đã bán đứt mẹ con cho ba Lúc đó ba cũng biết mình ác lắm nhưng không còn cách nào nữa bởi ba yêu mẹ con, ba ích kỷ không muốn bà ấy lấy người khác nên ba đã dùng trò bẩn thỉu để chiếm đoạt mẹ con…Cũng bởi vì như thế mẹ con về đây sống với ba để cứu ông ngoại con, nhưng trong lòng bà có lẽ đã c.h.ế.t từ khi cuộc tình đó chấm dứt luôn rồi . Bao năm qua dù đến khi sinh con ra, ba bù đắp thế nào thì mẹ con vẫn không hề mở lòng với ba, có lẽ bà còn nhớ những người đàn ông ấy… và mới đây, ngày hôm qua ba vô tình nhìn thấy tấm ảnh kẹp trong quyển vở nhật ký trong tủ quần áo của mẹ, ba mới biết người đàn ông mẹ con yêu với người con yêu là một người…
Ba kể đến đây sau khi nghe xong tôi càng thêm bủn rủn, có phải tôi nghe nhầm không? Mẹ tôi và Tùng. Không thể nào? Tôi ôm đầu xua đi những lời nói vừa rồi của ba ra khỏi đầu mình. Thật không thể tin được… tôi không chấp nhận nên cứ thế nhìn ba, nước mắt rơi xuống mặt, nghẹn ngào nói ra từng lời
-Ba đang nói dối con đúng không ba, ba nói đi chuyện này không phải thật đúng không?
Ba tôi cười, nụ cười méo xệch đến chua xót
-Ba cũng đã từng nghĩ là ba nghĩ sai. Nhưng cuộc gọi lúc tối con nhận được thì ba đã hiểu giác quan của ba không hề sai đâu con?
Tôi như bật ngửa trước sự việc này, tình mẹ duyên con sao? Không thể, tôi với mẹ tôi không thể yêu cùng một người đàn ông như thế được… không… không thể?