Duyên Nợ - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:49
Lượt xem: 0
Chào dì Lê tôi cầm chiếc ô che cho mình đỡ ướt dưới cơn mưa sau đó nhanh chân bước về con đường quen thuộc. Nhưng khi tôi vừa đi được nửa đường cách nhà chồng tôi không xa thì trước mặt tôi có một chiếc xe đang chạy đến, mà chiếc xe quen lắm, tiếng xe cũng quen, tôi nhíu mày nhìn mãi mới nhận ra là xe của mình, và người chạy là ba, bởi vì từ khi về nhà chồng tôi cũng để xe lại bên nhà mà không mang theo nên giờ tôi nhận ra dễ lắm.
-Ba…ba ơi…
Tôi đưa tay vẫy vẫy, ba tôi đang chạy cũng vội thắng lại, nhìn tôi trong đêm mưa lại đi bộ, tay thì xách va li đồ. Trong đôi mắt đang lo lắng điều gì đó bây giờ lại chuyển sang sự ngỡ ngàng. Ba hỏi
-Ủa Trang? Sao con lại đi ngoài đường giờ này?
Không trả lời câu ba hỏi mà tôi nhanh miệng hỏi ngược lại ba
-Ba đi đâu vậy?
Ba tôi trầm giọng
-Ba định qua bên nhà chồng con xem mẹ con có sang thăm con không? Không hiểu sao từ hôm đám cưới con xong là mẹ con đi đâu mất dạng. Bình thường bà ấy cũng đi đánh bài 1,2 ngày mới về nhưng mấy hôm nay cảm giác ba thấy bất an quá nên ba định chạy đi vòng vòng tìm bà ấy đây.
-Sao mẹ lại đi như vậy? À mà thôi ba chở con về nhà nha. Mẹ không có sang thăm con đâu. Về nhà rồi con kể lại mọi chuyện ba ạ.
Ba thấy tình hình tôi thế này chắc cũng có thắc mắc không hiểu sao mới cưới trong đêm con gái ông lại ôm đồ đi ngoài đường thế này nhưng do trời đang tối lại có mưa, đứng ngoài trời mãi cũng không tốt nên ba liền gật đầu bảo tôi lên xe ba chở về nhà tuyệt nhiên trên đoạn đường về ba cũng không hỏi thêm chuyện gì nữa cả.
Về đến nhà sau tôi không đợi ba hỏi mà lần lượt kể hết mọi chuyện cho ba nghe, kể hết những gì ấm ức trong lòng mình, sau đó là gục đầu xuống bàn bật khóc nức nở. Có lẽ chỉ có ba làm cho tôi tin tưởng và cảm giác được dựa dẫm nên có chuyện gì tôi cũng không ngại thổ lộ trước ba mình. Người đàn ông đầu tiên thấy được sự yếu đuối trong tôi.
Sau khi ba nghe xong, ông không khỏi tức giận, còn muốn đứng lên chạy ngay qua nhà Thành để tẩn anh ta một trận nhưng bị tôi ngăn cản nên một hồi lâu ba cũng dịu lại. Ba ôm tôi vào lòng, vòng tay ấm áp che chở đứa con gái nhỏ rồi ba xoa đầu tôi. Ba nói
-Thôi thì về nhà con ạ. Mọi chuyện để ba tính.
Tôi quệt nước mắt, ngước lên nhìn ba, nhìn gương mặt đã in dấu già nua theo thời gian, trong lòng bất giác không khỏi lo lắng bởi vì dù sao tôi về đây thì gia đình tôi sẽ phải trả lại số nợ to đùng cho bên nhà Thành, mà số tiền lớn như vậy chắc chắn ba tôi sẽ không thể lo nổi.
-Nhưng mà còn số tiền nợ kia, ba ơi con lo quá.
-Không sao, để ba nghĩ cách. Con về nhà là ba mừng rồi chứ từ ngày con cưới ba không yên tâm chút nào.
-Nhưng mà?
-Con đừng lo đến chuyện đó nữa, ba lo được. Bây giờ điều quan trọng là mẹ con kìa?
Nhắc đến mẹ tôi mới vội nhớ ra mẹ tôi cũng hai ngày rồi không về
-À mà chuyện của mẹ? Ba để con gọi cho mẹ thử nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-29.html.]
Tôi định rút điện thoại ra gọi cho mẹ, vì dù sao thì mẹ đi như thế này tôi thấy cũng không ổn, nhưng vừa cầm điện thoại thì ba tôi đã gàn tay tôi lại
-Không gọi được đâu con. Mẹ con khóa máy rồi.
-Ơ.
Tôi hơi nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên sự sốt ruột vô cùng khi mà mẹ đi lại mất liên lạc như vậy. Ngồi im lặng trên ghế với ba, hai ba con trầm ngâm nghĩ ngợi thì vừa hay điện thoại tôi lại reo lên báo có cuộc gọi đến.
…. Nhìn số lạ tôi định không bắt máy nhưng tự nhiên trong lòng có cảm giác hồi hộp lạ thường dâng lên nên chần chừ mãi đến khi tiếng chuông điện thoại gần chấm dứt tôi mới đưa điện thoại lên tai mình
-Alo.
-Số này có phải của Phương Trang không?
Nghe giọng nói bên kia quen lắm nhưng tôi không kịp nhận ra là ai
-Vâng ạ? Nhưng ai đó?
-Là chị Dung đây?
Chị Dung? Nét mặt tôi hơi khựng lại vì không hiểu sao chị ta lại gọi cho tôi giờ này?
-Chị gọi tôi có chuyện gì không? Chẳng phải chị và Tùng đang rất hạnh phúc sao? Đừng nói với tôi chị muốn gọi cho tôi giờ này để kể cho tôi nghe chị và anh ta hạnh phúc như thế nào nha?
-Không phải em nghe chị nói đã?
Bên kia Dung ngừng lại một lúc, tôi nghe rõ cả tiếng chị thở dài. Không hiểu sao bụng tôi cũng nóng ran theo dù cho tới bây giờ tôi vẫn có ác cảm với chị, nhưng cũng chờ đợi xem chị ta đang muốn nói gì?
-Mẹ em đang ở trên nhà chị, bà bị sốc nên hơi mệt.
Mẹ tôi? Trong đầu tôi ong ong khi nghe chị Dung nhắc đến mẹ, tôi tỏ ra khó hiểu khi mẹ tôi và chị Dung hai người họ không một chút gì liên quan đến nhau, tự dưng l mẹ tôi lại lên đó lại làm gì? Rồi nghe mẹ mệt nữa. Nét mặt tôi hiện rõ sự lo lắng nên nhanh chóng lên tiếng
-Mẹ em thế nào rồi chị? Tại sao bà?
Tôi chưa nói hết câu thì bên kia chị Dung đã cướp lời
-Hiện tại mẹ em ổn, à ngày mai em lên đây một chuyến để đưa mẹ em về nhé, chị cũng có chuyện muốn gặp để nói với em?
-Tút…tút…