Duyên Nợ - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:43
Lượt xem: 0
Thành đi theo sau, anh nhìn thấy tôi định khom mặt vào chắc muốn hôn tôi một cái nhưng vừa lúc mẹ liếc nhìn anh, thế là nụ hôn cũng bay luôn đi mất khi nghe mẹ hắng giọng một tiếng rõ to
-Con vào trong rửa mặt đi rồi ra ăn cơm! Còn con Trang vào trong phụ dì Lê đem cơm ra đi, đứng đực ra đấy làm gì?
-Dạ mẹ! Mà mẹ không đợi ba về ăn cùng à?
-Không? Hôm nay ba con có việc sang tỉnh lấy hàng rồi, tý ba con ghé ăn ở ngoài luôn.
-Dạ
Nói rồi Thành đi thẳng vào phòng tắm, còn tôi cũng vội đi xuống bếp theo lời bà, vừa đếm xong mấy cái chén đũa đem lên bàn ăn, thì tôi không khỏi bất ngờ khi dì Lê cũng vừa bưng mấy món ăn lên tới , mấy món ăn ở trên bàn lúc này thật sự khiến cho tôi càng thêm khó hiểu hơn. Trứng luộc ,rau xào, và một chén cơm nhỏ, chỉ hai món đơn giản vô cùng, nhưng xen vào đó là hai tô bún bò thật to, có bún và rất nhiều là thịt.
Thấy tôi đứng đực ra đó, dì Lê lại thở dài rồi đi xuống. Vừa hay đúng lúc mẹ và Thành đi ra, hai người họ ngồi xuống, Thành ngồi cạnh bên tôi, anh ta đón nhận tô bún bò mà mẹ vừa đẩy qua, rồi hai mẹ con họ cầm đũa lên rất tự nhiên, nhưng khi Thành định gắp bún bỏ vào miệng, anh ta mới phát hiện ra tôi nảy giờ vẫn chưa dùng đũa thì liền ngừng tay rồi quan tâm hỏi tôi
-Em sao vậy? Sao không ăn đi?
Tôi đưa mắt nhìn quanh bàn ăn một lượt rồi cười trừ nhìn Thành
-Em dị ứng với trứng nên không ăn được.
Vì câu trả lời của tôi nên Thành mới đưa mắt nhìn các món ăn trên bàn, sau khi phát hiện ra có điều lạ anh mới quay ra sau bếp lớn tiếng gọi
-Dì Lê…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-26.html.]
Thành chưa kịp nói gì tiếp, thì ngồi bên cạnh mẹ anh đã cướp lời
-Con gọi dì Lê có chuyện gì à?
Thành cau mày nói
-Con định hỏi dì ấy sau còn một tô bún của vợ con cũng lâu bưng lên thế? Vợ con cũng đói rồi. À mà hôm nay dì ấy nấu ăn kiểu gì ấy. Mấy món này nhà ta có bao giờ ăn đâu?
Nghe Thành chất vấn, nhưng tuyệt nhiên mẹ anh chẳng hề có chút ngạc nhiên, ngược lại bà còn thản nhiên nhìn tôi rồi cười khẩy đáp
-Dì Lê nấu như thế là đúng rồi còn gì mà hai đứa phải thắc mắc. Con Trang vốn sống cuộc sống nghèo hèn từ nhỏ đến lớn, nay gia đình nó lại đang bễ nợ thì làm sao nó có thể quen ăn mấy món ngon được con? mẹ sợ nó không hợp khẩu vị nên mới bảo dì Lê nấu mấy món bình dân này cho con Trang ăn quen miệng đó mà. Có đúng vậy không hả Trang?
Thay vì những ai hiền lành sẽ gật đầu đồng ý với lời bà nói để bà không gây khó dễ, rồi cố nuốt cơm để no bụng thì đối với tôi tôi không nhịn nổi nữa. rõ ràng là bà đã coi thường tôi quá rồi dù cho tôi đã cố muốn nhẫn nhịn. Thế nên tôi liền thẳng thắng trả lời
-Dạ gia đình con cũng khó khăn nhưng từ nhỏ ba mẹ đã biết con bị dị ứng trứng và những món ăn đạm bạc rồi nên toàn cho con ăn những món ngon, đặc biệt con rất thích mấy món như phở bò mà mẹ và anh Thành đang ăn ạ.
-Con?
Mẹ chồng tôi tức đến đỏ cả mặt, còn tôi thì hả dạ vô cùng dù rằng bản thân tôi thật sự cũng không ham gì đụng đũa vô món đó đâu, nhưng tôi mong muốn bà biết đã là người một nhà thì đừng nên phân biệt đối xử như thế.
Ngồi bên cạnh lúc này có lẽ cũng cảm nhận không khí trên bàn ăn thật sự căng thẳng nên gương mặt của Thành cũng khựng lại, anh nhìn mẹ rồi nhìn tôi, đôi tay đang cầm đôi đũa nãy giờ bỗng buông luôn xuống bàn rồi nhanh tay đẩy tô bún bò qua bên chỗ tôi, còn anh lại giành lấy chén cơm về phía mình. Trước biểu cảm khó hiểu của tôi và mẹ thì ngay lập tức anh chỉ cười rồi giải thích
-À tự nhiên con không thích ăn món này, thôi để vợ con ăn đi mẹ... Lâu rồi con không ăn trứng hôm nay thấy món này tự nhiên lại thấy thèm. Vừa đúng hai trứng, ăn trứng bổ trứng mẹ ạ.