Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Nợ - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:32
Lượt xem: 0

Tôi nói thật nhiều, nói ra hết những uất ức trong lòng mình và rồi òa lên khóc nức nở.

Ngồi bên cạnh, cánh tay mẹ tôi cũng từ từ hạ xuống, mẹ ngồi luôn xuống ghế, bỗng chốc không gian chìm vào trạng thái im lặng đến đáng sợ, và tôi còn nghe cả tiếng khóc thút thít của mẹ vang lên

-Mẹ xin lỗi con nhưng với hoàn cảnh gia đình mình như thế này mẹ chẳng thể làm gì khác cả. Với lại mẹ thấy thằng Thành nó cũng yêu thương con, lấy nó về con không có thiệt thòi đâu Trang ơi. Coi như mẹ xin con đó.

Sau câu nói thấm đẫm nước mắt bất chợt mẹ tôi quỳ luôn xuống trước mặt khiến cho tôi trong khoảnh khắc chỉ biết hốt hoảng nhìn mẹ rồi vội vàng đỡ mẹ đứng lên

-Mẹ làm gì thế ạ? Mau đứng lên đi mẹ.

Mẹ ngước đôi mắt đang đỏ hoe nhìn tôi rồi gàn tay tôi ra

-Mẹ không đứng nếu như con không đồng ý? Trang con có thương mẹ thương ba không hả Trang?

-Con…con có?

-Vậy thì con đồng ý với mẹ đi, nếu con không đồng ý mẹ không đứng dậy đâu.

Tôi lúc này bất lực trước sự cương quyết của mẹ, rồi nghĩ tới Tùng tự nhiên không ngăn được sự đau lòng mà hai dòng nước mắt trên mi bất chợt rơi xuống mặn đắng… bên hiếu, bên tình, cuối cùng tôi phải đành cắn răng đưa ra sự lựa chọn.

-Được rồi mẹ đứng dậy đi…Con bằng lòng…

Sau khi tôi đồng ý với mẹ thì mẹ cũng vội đứng lên, gương mặt tươi tắn trở lại, hai mẹ con ngồi nói chuyện một lúc rồi mẹ cũng bước ra ngoài, bỏ lại tôi một mình trong phòng cùng với những nỗi tổn thương đầy vụn vỡ của mối tình đầu chưa kịp bén đã vội chia ly.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-20.html.]

Tôi ở nhà thêm hai ngày thì quyết định quay lên chỗ làm giải quyết tất cả công việc và xin nghỉ bởi vì cũng chỉ còn chưa đầy 10 ngày nữa đã đến ngày cưới của tôi rồi, thế nên mọi công việc trước cưới tôi muốn giải quyết hết, với cả tôi cũng muốn gặp lại anh một lần sau cuối vì tôi biết có lẽ sau này chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa.

Đeo túi xách trên vai, tôi bước ra định nói với ba mẹ tôi lên Sài Gòn một chuyến, nhưng khi ra tới cổng thì nhìn quanh căn nhà trống trơn chẳng có ai, may thay ba tôi đi đâu đó cũng vừa kịp về.

Đá chống xe xuống, ba nhìn tôi hỏi

-Ủa con định đi đâu vậy Trang?

-Dạ con định lên chỗ làm lấy một số đồ về, cũng như xin nghỉ luôn ba ạ. À mà mẹ đâu hả ba.

-Bà ấy đi đâu từ trưa hôm qua đến giờ vẫn chưa về, ba có gọi thì bà ấy chỉ nói đi công việc, chắc hôm nay là về đó con

-Dạ vậy có gì khi nào mẹ về ba nói mẹ giúp con nha, ba nhắn mẹ cứ yên tâm con đi rồi con về ngay không trốn đâu.

-ừ thôi con đi đi kẻo trưa nắng. Đi cẩn thận nha con.

-Dạ ba.

Nói chuyện với ba xong là tôi cũng lên xe chạy đi ngay, vừa đi vừa suy nghĩ tất cả mọi chuyện, cũng cảm thấy bản thân tôi lúc này thật hèn nhát chẳng giống bản tính mạnh mẽ từ trước giờ của mình, thế nhưng khi nghĩ lại chuyện gia đình thì cuối cùng tôi chỉ biết lắc đầu rồi cố gạt mọi chuyện của mình qua một bên, cố vặn ga để chạy nhanh thêm vì bây giờ cũng giữa trưa, mọi người cùng ít ra đường, tôi có chạy nhanh cũng không đến nỗi gây ra tai nạn được…

Chạy suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tôi cũng đặt chân được tới chỗ làm, sau khi trình bày hoàn cảnh và xin được nghỉ học thì bên chủ salon cũng đồng ý cho tôi nghỉ, sau đó tôi vội về phòng trọ, sắp xếp tất cả đồ đạc mình lại rồi rời đi trong tích tắc. Điểm đến kế tiếp của tôi là bên gara của Tùng. Giờ phút này có lẽ tôi chẳng biết nói gì với anh nữa cả, mà tôi chỉ muốn yên lặng, ngắm anh từ đằng xa một lúc thôi.

Chầm chậm tấp xe vào một quán ven đường, tôi kêu một ly trà tắc rồi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, tôi ngồi thật lâu, và dường như cũng chẳng thèm đụng đến ly nước, chỉ là tầm mắt hướng đúng trọng tâm nơi gara quen thuộc, với hình ảnh người đàn ông quen thuộc mà tôi yêu đang lúi húi sửa chiếc xe cạnh đó.

Loading...