Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Nợ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:25:40
Lượt xem: 2

Thấy tôi nói chuyện rất tự tin và đang định dẫn xe ra về thì anh ấy lại khẽ bật cười, nụ cười lướt qua thôi nhưng với tôi nó rất đẹp khiến tôi phải dừng mất mấy giây để ngắm lấy.

-Nhóc mấy tuổi rồi, tôi lớn hơn nhóc nhiều lắm đấy?

Đột nhiên anh ta lên tiếng hỏi, tôi nghĩ chắc anh ta đang thắc mắc tại sao tôi lại gọi anh ta là anh mà không gọi là ông hay chú vì thật sự anh ta cũng lớn tuổi rồi, cỡ trạc tuổi ba tôi chứ không ít. Nhưng tự dưng từ lúc gặp anh, tôi lại không thích gọi anh bằng một giọng kính nể thế thôi. Chắc do tôi thấy anh thật thú vị.

Cong đôi môi tôi trả lời

-Anh lớn tuổi thì kệ anh, tôi vẫn thích gọi anh là anh thôi. Mà anh tên gì thế, tôi tên Phương Trang. Tôi 18.

-Tôi tên Tùng, tôi đã 40 rồi.

-Oà anh lớn hơn tôi nhiều đấy, nhưng vẫn trẻ lắm, thôi trễ rồi tôi về đây. Đây là số điện thoại của tôi, nếu như anh suy nghĩ lại và bắt tôi đền tiền xe thì cứ gọi qua đây. Tôi sẵn sàng đền cho nhé không quỵt đâu. Thôi bye anh…

Tôi nói rất tự tin, đưa luôn số điện thoại mình vừa ghi vội ra giấy cho anh rồi nhanh chân dắt con xe ra ngoài đề máy và chạy, bỏ lại anh ta đứng đó từ lúc thấy tôi trả lời xong là chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chắc anh ta không nghĩ một cô gái mới 18 tuổi đầu lại ngang ngược như tôi và không biết sợ là gì!!!

Từ lần gặp gỡ ấy, nhưng có một định mệnh vô tình sắp đặt tự nhiên tôi lại suy nghĩ về anh nhiều hơn, dù cho tuổi đời của tôi còn quá trẻ còn anh tóc đã pha sương, cũng chẳng biết anh đã có vợ con gì chưa, nhưng trong tim tôi cứ mãi lưu luyến anh không ngừng.

Thế là vì muốn hàng ngày được gặp anh, để điều tra xem cuộc sống của anh thế nào? Tôi đã đều đặn lui tới gara thường xuyên hơn, có lúc tôi lấy lý do xe tôi bị hư sang nhờ anh sửa, dù rằng tôi dư hiểu gara này chỉ sửa mỗi xe ôtô nhưng cũng may là anh không từ chối vẫn nhiệt tình sửa xe giúp cho tôi dù chiếc xe hư cũng là do tôi cố tình…

Rồi có lần tôi lại cố tình mua dư một ly trà sữa, ngại ngùng ghé tạt sang mời anh uống, lúc đó anh cũng ngại ngùng nhận lấy rồi cười cười cảm ơn tôi, chỉ những giây phút gặp nhau chóng vánh thế thôi nhưng trong tim tôi đã in đậm hình bóng anh rồi.

Và dần dà sau nhiều lần gặp gỡ đầy cố tình của tôi thì tôi cũng nhận ra, sự có mặt của tôi đã làm cho anh cười nhiều hơn, anh chịu mở lòng nói chuyện với tôi hơn mà không có tạo khoảng cách nữa...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-2.html.]

…..

Buổi trưa đẹp trời, hôm nay lại được nghỉ, nằm mãi ở phòng trọ cũng chán thế là tôi liền ngồi bật dậy và dắt con xe chạy đi..

Cái nắng ngoài đường nóng rát cả mặt thế nhưng vẫn không làm sao ngăn được nỗi nhớ của tôi về anh. Chạy con xe tới gara, tôi đá chống xe xuống, ngồi yên trên xe tôi ngó vào, anh đang lúi húi dưới gầm xe, hai tay dính đầy nhớt, quần áo cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng không hiểu sao anh lại cực kỳ thu hút ánh nhìn của tôi…

Đứng nhìn một lúc, tôi khẽ cất tiếng gọi

-Anh Tùng.

Anh đang làm, nghe tôi gọi liền ngóc đầu lên, thoáng nhìn thấy tôi đang nhìn anh, anh khẽ cau mày nói

-Lại là cô bé nữa à? Trưa nắng đi đâu đây.

Tôi bước xuống, khẽ đi tới đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán và những vết bẩn dính trên mặt anh. Tôi mỉm cười nói

-Trưa nắng nhưng nhớ anh thì biết làm sao bây giờ. Em phải bắt xe chạy giữa trưa nắng để được gặp anh đấy.

Anh ngẩn người khi nghe câu trả lời của tôi xong rồi vẫn ánh mắt cực nghiêm túc nhìn tôi đáp lại

-Cô lại thích giỡn nữa rồi!

Tôi e thẹn nhìn anh nói

-Em nói thật mà? Mấy tháng nay em đã cố tình tỏ tình anh mấy lần rồi anh không hiểu hay cố tình không hiểu hả? Em điều tra kỹ rồi, anh Tùng chưa có gia đình, cũng chẳng ràng buộc yêu đương với ai? Vậy thì cớ sao anh Tùng lại không chấp nhận tình cảm của Trang hả.

Loading...