Duyên Nợ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:27:25
Lượt xem: 0
Mọi chuyện êm đẹp diễn ra, cứ tưởng chúng tôi sẽ cùng nhau hạnh phúc suốt đời dù cho mẹ tôi có ngăn cản thì tôi vẫn sẽ nhất quyết bảo vệ tình yêu của tôi. Thế nhưng tôi suy nghĩ là thế nhưng thời gian trôi qua rồi cái ngày tôi không ngờ đến cũng xảy đến, cuộc sống xô đẩy đến bước đường cùng đã khiến tôi thay đổi quyết định và không thể giữ được câu hứa hẹn cùng Tùng sẽ cùng anh xây dựng cuộc sống gia đình nữa rồi.
Khi mà trong một đêm tối cuộc gọi của mẹ gọi đến đã thay đổi cả một cuộc đời của tôi sau đó…
Buổi tối nằm trên chiếc giường, sau khi nhắn tin trò chuyện với Tùng một lúc định đi ngủ, thì bất giác trong lòng n.g.ự.c của tôi có một cảm xúc bất an dấy lên, nó khó chịu đến mức mà khiến tôi cứ nằm lăn lộn tới lui mấy lần vẫn chẳng thể ngủ được, cảm giác này kéo dài tới tận khuya cho tới khi tôi nhận được cuộc gọi đến của mẹ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, ngó xuống điện thoại rồi ngó lên chiếc đồng hồ. 1h đêm...Cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng tôi một lần nữa, nghĩ có điềm không lành nên nhanh chóng tôi cầm ngay điện thoại lên và ấn nút nghe
-Con nghe nè mẹ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thút thít khiến tôi càng cảm thấy bất an hơn. Không đợi mẹ trả lời, tôi lại hỏi nhanh
-Mẹ ơi có chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ tôi hít mũi mấy cái, chất giọng khàn đi rồi trả lời
-Trang ơi, mẹ khổ quá con ạ?
-Có chuyện gì mẹ nói nhanh đi mẹ?
Tôi càng hỏi càng thêm sốt ruột, còn mẹ lại cứ khóc mãi làm tôi chỉ có rối thêm, ngồi im lặng đợi mẹ khóc,tôi cứ lo lắng nuốt nước miếng nhạt nhẽo xuống cổ để lắng xuống cái cảm giác bất an trong mình vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sau nửa đêm nửa hôm mẹ lại gọi tôi giờ này.
Nhưng cũng may là mẹ không để tôi chờ đợi lâu, cuối cùng mẹ cũng lên tiếng. Giọng mẹ khàn lắm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-16.html.]
-Trang nè, mấy vuông tôm nhà mình bị c.h.ế.t hết rồi con, bao công sức, bao tiền bạc bây giờ mất hết rồi, cả tiền thuốc, tiền tôm giống, tiền thức ăn thiếu đại lý cũng còn âm lại vì đàn tôm đã chết. Ba mẹ mấy hôm nay suy sụp đi rất nhiều. Ba con thì chạy tất tả tìm những người quen thân để lo trả nợ nhưng vẫn không đủ...Bây giờ có thể cái nhà cũng phải bán đi con ạ. Bất đắc dĩ tới đường cùng rồi nên giờ này mẹ mới gọi nói con nghe đó con.
Tôi nghe mẹ nói xong, chính bản thân tôi, một cô gái luôn mạnh mẽ và vô tư cũng đã muốn suy sụp tinh thần thì tôi cũng hiểu ba mẹ tôi bây giờ tình hình như thế nào rồi. Mấy vuông tôm ở sau nhà mấy năm nay đã giúp cho cuộc sống của gia đình tôi khá giả và vươn lên khỏi cuộc sống đói nghèo rất nhiều, thế nhưng ai nuôi tôm cũng sẽ hiểu, khi tôm bị sự cố hoặc c.h.ế.t khi gặp dịch bệnh thì những thiệt hại sẽ là rất lớn. Có nhà mất trắng, gánh trên người khoảng nợ khổng lồ mãi một thời gian sau mới trả được hết, nhiều nhà vốn ít còn phá sản và bị ngân hàng siết nhà phải ra đường ở...Thế nên đầu tư nuôi tôm sự rủi ro trong đó rất cao.
Tôi cắn chặt đôi môi khi nghe thông tin mẹ vừa báo, cả bản thân cũng run lên và không giữ nổi bình tĩnh, nhưng tôi hiểu bây giờ tôi có hốt hoảng thì với tôi cũng chẳng thể giải quyết được gì. Thế nên tôi chỉ biết sau cú sốc, tôi cố giữ bình tĩnh để mà an ủi mẹ mình.
-Mẹ bình tĩnh đi ạ? Bây giờ chỉ có mẹ bình tĩnh mới có thể giải quyết mọi chuyện thôi. Mẹ coi mấy người bạn làm ăn với mẹ xem, họ có giúp mình được để vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi sau mình trả lại không mẹ. Con thấy mẹ chơi với bạn nhiều mà.
Tôi nói xong, không hiểu mẹ đang ấm ức thế nào mà bất ngờ quát to lên với tôi
-Mấy người đó chỉ chơi lúc có tiền thôi con ạ? Mấy hôm nay biết mẹ bị thua lỗ mẹ gọi họ chẳng ai bắt máy. Đúng là lúc sa cơ mới biết mặt bạn bè.
-Đấy lúc trước mẹ cứ hay chơi với bạn bè, khen rằng bạn bè mẹ tốt, mẹ cằn nhằn ba mãi. Bây giờ thì sau cuối cùng vẫn chỉ có ba ở lại cùng mẹ mà thôi.
-Thôi con đừng nói nữa, mẹ buồn và hối hận lắm rồi, cũng vì tin lời bạn, lúc có tiền ăn chơi với họ phung phí nên bây giờ mới ra cớ sự nông nổi như thế.
Mẹ vừa nói, vừa thở dài bất lực, tôi cũng chỉ thấy thêm nặng lòng bởi vì không ngờ cớ sự gia đình tôi lại xảy ra nhanh như thế này. Hai mẹ con im lặng một lúc, cuối cùng tôi chỉ biết hỏi lại một câu rằng
-Bây giờ mẹ cứ nghỉ ngơi đi rồi lo mọi chuyện sau. Chứ mẹ cứ tự trách mình rồi đổ bệnh lại khổ.
-Không Trang, hôm nay mẹ gọi cho con giờ này là có chuyện cần bàn với con đó.
-Chuyện gì mẹ cứ nói đi đừng vòng vo nữa.
-Mẹ muốn con về nhà một chuyến, có con mẹ mới nói được. Và bây giờ chỉ có con mới giúp được gia đình mình thôi con.