Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Nợ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:26:02
Lượt xem: 0

Thành nắm tay tôi bước đi, nhưng ra tới cửa tôi có bảo anh chờ tôi một lúc tôi vào trong lấy túi xách và một số đồ cần thiết, cũng như khi hai đứa bắt đầu đi, tôi cũng đề nghị với anh ta sẽ đi hai chiếc xe. Ban đầu Thành rất bất ngờ, và có ý phản đối, anh ta nói muốn chở tôi đi để hai đứa tăng cảm giác thân mật hơn, thế nhưng tôi nhất quyết không chịu, còn nói nếu anh ta không chấp nhận đi hai chiếc xe thì tôi sẽ ở nhà. Cuối cùng thấy tôi quyết liệt quá nên Thành cũng đành chấp nhận.

Tôi hí hửng chạy xe đi trước, còn Thành chạy xe theo sau. Tôi cứ chạy như thế, đi thẳng một mạch tiến về con đường quen thuộc, bỏ mặc Thành chạy phía sau có theo kịp hay không tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng khi tôi chạy đến vòng xoay thì thấy bóng Thành chạy vượt lên. Anh ta ép sát xe tôi đến khi tôi chịu dừng xe lại, anh ta lên tiếng hỏi ngay.

-Em chạy đi đâu vậy Trang, đường này đi trở lên thành phố mà.

Lúc này cảm thấy đã đi một đoạn khá xa nhà rồi, tôi mới thủng thẳng trả lời Thành

-Ừ, thôi anh về đi, em đi về Thành phố đây.

Thành nghe xong chỉ biết nhìn tôi tức giận nói

-Em nói gì vậy? Chẳng phải em nói muốn đi chơi với anh sao Trang.

Tôi nhìn anh ta mà chỉ biết cười trừ

-Đó chỉ là lời nói dối để qua mặt mẹ tôi thôi.

Thành có lẽ không lường trước được điều này nên khi nghe xong anh ta liền mạnh tay đập xuống đầu xe cái rầm. Nhìn tôi anh ta nói lớn

-Thế là em đang trêu đùa tình cảm của tôi đúng không Trang, tôi yêu em chân thành mà, tôi có thua gì ông già kia mà em lại như vậy?

Nhìn Thành hung hăng tỏ thái độ tôi cũng sợ lắm, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để đối đáp lại anh ta

-Anh không thua gì cả, ngược lại anh còn hơn anh Tùng rất nhiều. Nhưng xin lỗi tình yêu xuất phát từ niềm cảm mến, đối với tôi tôi không có tình cảm với anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-14.html.]

-Em...em làm như vậy em không sợ mẹ em sẽ buồn em à?

-Anh đừng có nhắc mẹ tôi ở đây, chuyện tôi yêu ai là quyền quyết định thuộc về tôi anh hiểu không. Còn bây giờ anh tránh ra để tôi đi.

Tôi nói xong liền né tránh đi ánh mắt thất vọng cũng như căm giận của Thành dành cho tôi, sau đó nổ máy xe chạy thẳng, dù rằng tôi biết đã gây ra cho Thành một sự sỉ nhục rất lớn, nhưng biết làm sao bây giờ, đó là do chính anh ta chuốc lấy mà thôi…

Chạy xe ròng rã suốt 3 tiếng đồng hồ thì tôi cũng lên tới được thành phố, tranh thủ ghé ngang gara xem thử Tùng đã lên thật chưa hay anh nói dối tôi để đi lén phén với cô nào, thế nhưng có lẽ tôi đã nghĩ nhiều rồi, khi mà tôi vừa tấp xe vào gara đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh trong bộ đồng phục sửa xe đã cũ, anh ngồi đó cầm cây cờ lê trong tay, và chẳng để tâm xung quanh nhưng hình như anh không động vào chiếc xe mà cứ thừ người ra suy nghĩ về một vấn đề nào đó.

Tôi tò mò nên đi thật nhẹ lại gần anh, định bụng hù anh một cái cho anh bất ngờ, thế nhưng vừa đi tới cạnh anh, tôi đã nghe anh nói một câu trong miệng rằng

-Làm sao bây giờ, tại sao lại gặp lại bà ấy trong hoàn trớ trêu thế này?

Tùng nói như chỉ để tự anh nghe và tự dằn vặt bản thân anh, còn tôi tôi nghe xong, bất chợt trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc khó chịu lắm, vì tôi vừa liên tưởng đến anh vừa mới gặp lại ai đó, có lẽ anh và người ta có tình cảm với nhau rồi nên giờ đây anh mới dằn vặt và hối tiếc thế này. Càng nghĩ tôi càng khó chịu, càng nghĩ tôi lại có chút ghen tuông nên nhanh miệng lên tiếng hỏi

-Anh đang nói chuyện gì đó? Gặp lại...anh đã gặp anh mà thẫn thờ thế hả?

Tùng nghe tiếng tôi, anh liền đứng bật dậy và quay lại, gương mặt anh không khỏi tỏ ra bất ngờ khi thấy tôi đứng cạnh anh.

-Em lên lúc nào vậy? Sao không ở nhà với mẹ ít hôm rồi lên.

Tôi đưa tay lau đi vết nhớt trên mặt anh rồi nói

-Mẹ em khỏe rồi. Mà anh vừa nói lẩm bẩm cái gì đó? Anh đã gặp ai mà lại buồn?

Loading...