Duyên Nợ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:26:00
Lượt xem: 0
Thành trông thấy tôi liền cười nói vui vẻ, thế nhưng tôi đang buồn với thêm đã chán ghét anh anh từ lâu nên không thèm trả lời luôn, chỉ có mẹ tôi là khi thấy Thành qua bà liền hồ hởi ra vẻ mừng rỡ, nhìn mẹ trong chiếc đầm hoa màu hồng phấn, nét mặt tươi tỉnh hồng hào chẳng có chút gì là bệnh cả mà tôi càng thêm chán ngán cuộc đời
-Nè Trang, anh Thành hỏi con sao con không trả lời.
Mẹ lên tiếng nhắc tôi, thế nhưng tôi cũng chẳng thèm nhìn Thành mà tôi chỉ nhìn mẹ, quan sát mẹ từ trên xuống dưới rồi nhếch môi nói
-Con đang nghĩ không biết mẹ bệnh kiểu gì mà lúc đau lúc mạnh như trở bàn tay vậy mẹ, bạn con đến thì mẹ bệnh mẹ không tiếp, còn anh Thành đến thì mặt mẹ tươi rối thế?
Thành nghe vậy cũng nhanh miệng xen vào
-Ủa bác gái bệnh hả, chắc giống mẹ con, lớn tuổi nên hay đau ốm đó. Bác ráng giữ sức khỏe nha bác
Mẹ tái mặt cười gượng trả lời Thành
-ừ thời tiết thay đổi nên bác hơi mệt, cảm ơn con.
Rồi mẹ quay sang liếc xéo tôi rồi gằn giọng thật nhỏ nói
-Con ăn nói với mẹ thế hả Trang, anh Thành sang chơi con nên đi làm nước tiếp anh đi.
-Không, mẹ tiếp đi. Mà mẹ cũng khỏe rồi nên con cũng về thành phố đây. Ngày mai con cũng học rồi.
Tôi nói xong liền quay đi, định vào phòng thu xếp đồ rồi lên thành phố ngay trong ngày, nhưng vừa đi được nữa bước bất ngờ Thành đưa tay ra níu tay tôi lại.
Hành động này của anh ta càng khiến tôi khó chịu nên dứt khoát hất mạnh tay Thành ra.
Tôi nói
-Anh làm gì thế hả?
Thành rụt tay lại khi thấy tôi phản ứng gay gắt
-Phương Trang em khoan đi đã, có thể nghe anh nói một lời hay không?
Tôi bực dọc ngồi xuống rồi gật đầu
-Anh nói đi, nói lẹ cho tôi còn đi.
Mẹ tôi quát tôi bởi tôi thái độ với Thành
-Con kỳ quá nha Trang, anh Thành qua chơi tại sao con lại hành động lạ thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-13.html.]
-Thế mẹ muốn con hành động thế nào? Người con không ưa thì con thế thôi. Cũng như mẹ…
-Con…
Tôi và mẹ như nước với lửa nhìn nhau, Thành đứng giữa thấy không khí căng thẳng nên anh ta có lẽ cũng hơi bối rối
-Bác đừng trách Trang ạ. À hôm nay sẵn có bác ở nhà, con cũng muốn thưa chút chuyện với bác ạ.
Mẹ tôi gật đầu
-Con nói đi.
Thành hít một hơi rồi nói
-Dạ mấy hôm nay con cũng đã thưa chuyện với ba mẹ con về chuyện bác đề cập tới, và ba mẹ con cũng đã đồng ý rồi. Mấy ngày nữa ba mẹ con sẽ sang nhà để gặp hai bác bàn chuyện cưới hỏi giữa con và Trang. Nhưng mà mấy hôm trước con có lên thành phố để gặp Trang, nhưng Trang từ chối con thẳng thừng và yêu một ông già rất lớn tuổi. Mấy hôm nay con rất buồn,Hôm nay con qua để nói với bác, Không biết bác gái định thế nào ạ?
Thành vừa nói vừa nhìn tôi, còn tôi chỉ ngoảnh mặt đi, chỉ có mẹ tôi là cười xòa rồi lên tiếng an ủi Thành
-Bác cũng đã biết chuyện rồi, thôi con đừng buồn để từ từ bác khuyên nhủ con Trang...tính con nhỏ còn bồng bột nhưng chuyện hôn nhân do bác quyết định nên nó cũng không cãi lại đâu con...Với lại con Trang nó cũng nói với bác nó cũng mến con lâu lắm rồi.
Thành nghe mẹ tôi nói vậy anh ta liền mừng ra mặt, còn tôi tôi chỉ biết trố mắt ra nhìn mẹ, khi mà không ngờ mẹ tôi lại nói như thế với Thành, tôi mến anh ta lúc nào cơ chứ? Mẹ nói vậy có phải để cho anh ta càng tưởng bở và đeo bám gây cho tôi phiền phức hơn hay không.
Đứng bật dậy, cắn chặt môi nhìn Thành và mẹ tôi, trong lòng khó chịu vô cùng...một lúc sau tôi liền mở lời
-Thôi được rồi bây giờ con muốn rủ anh Thành đi chơi với con một lúc. Chắc mẹ không ngăn cản đâu, phải không mẹ…?
Thành và mẹ tôi thoáng chấn động vì câu nói tôi vừa nói ra, nhưng sau đó mấy giây thì biểu cảm trên mặt mẹ tôi thấp thoáng sự vui mừng và có vẻ mẹ cũng đang rất hài lòng vì tôi đang rủ Thành đi chơi, thế nhưng họ lại đâu biết trong đầu tôi đang suy tính chuyện gì.
Thấy Thành còn đứng ngây ra, gương mặt khoái chí nhìn tôi cười cười mà lòng tôi chỉ muốn chửi cho anh ta một trận vì độ chay lì, thế nhưng tôi chẳng biểu hiện ra mặt sự hung dữ đó, chỉ cong môi lên rồi đi tới choàng tay qua Thành một cách rất tự nhiên
Tôi nói với giọng mềm mỏng
-Nè anh đi không sao lại cứ đứng thừ người ra đó? Hay là anh không muốn đi chơi với Trang.
Tôi nói dứt lời, Mẹ tôi bên cạnh cũng hối thúc vào, dường như mẹ rất vui khi con gái bà đi chơi cùng một chàng trai
-Thành à? Con đi chơi với em đi con.
Thành nãy giờ cứ nhìn mãi xuống cánh tay tôi đang níu tay anh ta chẳng biết suy nghĩ chuyện gì mà cứ cười tủm tỉm mãi, cho tới khi mẹ tôi nói xong anh ta rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh rồi nhìn tôi mỉm cười sau đó nói với mẹ tôi
-Dạ...Dạ vậy con xin phép bác con đưa em Trang đi chơi ạ.
-Ừ hai đứa đi đi…