Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Nợ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:25:38
Lượt xem: 8

Tôi là Phương Trang, một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, năng động và đầy nhiệt huyết. Quê tôi ở bến Tre miệt xứ dừa nhưng hiện tại tôi đang theo học ngành tóc trên Sài Gòn.

Xa ba mẹ và gia đình nhưng chưa bao giờ ở đất Sài Gòn tôi cảm thấy lạc lõng cả, bởi vì người Sài Gòn vô cùng dễ mến, họ giúp đỡ tôi rất nhiều và điều quan trọng để tôi có động lực để ở nơi này lâu dài đó là tôi đã biết yêu rồi.

Cái tuổi 18 đầy thơ mộng, trái tim tôi đã đập lỗi nhịp khi mà lần đầu tiên ánh mắt tôi va phải hình ảnh điển trai của anh ấy…

…Có lẽ với nhiều người anh chẳng là gì, nhưng đối với tôi anh là người đặc biệt.

Gần chỗ tôi học có một gara sửa ô tô lớn lắm và hôm đó xui rủi sao mà tôi lỡ mất tay lái nên cả con xe máy của tôi tông thẳng vào gara của anh luôn.

Kết quả là xe tôi tông vào đầu một con ô tô màu trắng đang nằm trong tiệm đợi sửa, còn tôi tôi cũng bị con xe của chính mình đè luôn lên người.

Sau cú va chạm bất ngờ, cảm giác đau đớn cùng cực trút xuống cơ thể, tôi gắng gượng ngoi đầu lên nhìn xung quanh yếu ớt cất tiếng

-Ui da, Có ai không làm ơn cứu tôi với ạ.

Vì lần đầu tiên bị tai nạn nên tôi sợ lắm, lại bị con xe nặng đè lên không nhúc nhích được thế là tôi kêu cứu xong là khóc oà um sùm cả lên.

Bên trong gara nhanh chóng có người đi ra, người ấy mặc một bộ đồng phục của gara, từ trên xuống dưới dính đầy màu nhớt đen đúa thế nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng da thịt người đó rất trắng, màu nhớt không thể pha lẫn vào được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-1.html.]

Đặc biệt gương mặt anh ta nhìn nam tính cực kỳ.

Người đó đi tới nhanh chóng đưa hai cánh tay lực lưỡng nâng chiếc xe lên giúp tôi sau đó đỡ tôi đứng dậy.

Sau khi kiểm tra từ trên xuống dưới bằng đôi mắt lạnh nhạt đánh giá thì anh ta cũng cất lên giọng nói thật trầm

-Con gái con lứa chạy chi mà nhanh thế, cũng may con tông vào cửa hàng của chú, chứ nếu lỡ tông ra đường thì nguy hiểm lắm biết không hả?

Anh ta nói với tôi bằng cái giọng thật nghiêm khắc nhưng cũng không quên di chuyển tầm mắt xuống xem xét tình hình chiếc xe giúp tôi. Tôi thấy hành động ấy không hiểu sao nghe anh ta nói thế tôi chẳng những không ghét mà còn thấy thích thú làm sao.?

Tôi cứ đứng im nhìn ngắm anh đang vặn lại con ốc xe giúp tôi, trái tim vô thức đập thật mạnh và cho đến khi anh ngừng tay tôi mới cất giọng nói.

-Ai mượn anh sửa giúp tôi thế? Mà tôi mới tông vào xe anh đó, bao nhiêu tiền tôi đền.

Tôi nói thật mạnh miệng, bởi vì tôi nghĩ thế nào rồi anh ta cũng bắt tôi đền tiền thôi, thay vì cầu xin năn nỉ thì thà tôi chịu bỏ tiền ra đền cũng được, bởi vì gia đình tôi có tiền mà, tôi nghĩ tôi không cần phải cầu luỵ ai cả.

Tôi nghĩ thế đó, nhưng rất bất ngờ là anh ta lại nhìn tôi rồi nhếch môi cười, một nụ cười cực kỳ lạnh lùng và vô vị.

-Nhóc con ngạo mạn, tôi không cần tiền cũng không bắt con phải đền, mới ba lớn đừng học cái thói xấu như thế, ở đời không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng tiền được đâu nhóc.

Anh ta càng nói lý lẽ tôi càng cảm thấy chán ngắt nên liền to miệng nói

-Chuyện gì không giải quyết bằng tiền thì cũng giải quyết được bằng rất nhiều tiền, mà thôi nếu anh đã nói thế thì tôi cảm ơn anh vậy, tôi về đây.

Loading...