Duyên Kiếp Bất Phục - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:01:24
Lượt xem: 888
Hạ Liễm ban đầu nên từ một kẻ phóng đãng lột xác thành một vị quyền thần hiểu biết nhưng không bị thế tục làm mờ mắt.
Tác giả gần như đã khắc họa Hạ Liễm thành chàng công tử tốt nhất thế gian này. Kết quả bây giờ hắn lại biến thành kẻ hắc hóa động một tí là muốn g.i.ế.c người.
Hạ Liễm thấy thái độ ta kiên quyết, nhìn ta một lúc bằng ánh mắt rực lửa, rồi cúi đầu hôn ta. "Ta sẽ không g.i.ế.c người."
Khi ta mới gả cho Hạ Liễm, hắn thật sự không g.i.ế.c người. Lúc đó, việc lớn nhất mà công tử phóng đãng dám làm là vung tiền chuộc thân cho cô nương thanh lâu.
Sau khi về nhà còn phải quỳ gối trước từ đường một cách ấm ức.
Ngày thành hôn, ta bị mũ phượng nặng trĩu đè lên, gần như không thở nổi. Từ sáng sớm thức dậy, ta đã không ăn một chút gì, thêm vào đó thân thể ta vốn yếu ớt, lúc bái đường gần như đã không còn chút sức lực nào.
Hạ Liễm luôn nắm tay ta, khi ta không chống đỡ nổi nữa, hắn đưa cho ta một miếng bánh đào hoa.
Rồi lặng lẽ ôm ta vào lòng, đỡ lấy gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể ta. "Ôn Ngọc. Nàng yếu đuối quá." Giọng nói thiếu niên trong trẻo vang lên bên tai ta. Hắn có chút bất cần đời, "Nàng yếu đuối như vậy, chỉ có ta mới có thể chăm sóc nàng thật tốt."
Hạ Liễm vốn không muốn thành thân. Hắn không phải không muốn cưới ta, chỉ là không muốn thành thân.
Hắn cảm thấy mình còn nhỏ, mới mười bảy, mười tám tuổi, bạn bè đồng trang lứa đều chưa tính đến chuyện cưới hỏi, Hạ Liễm tự nhiên cũng không muốn vội vàng như vậy.
Chỉ là hắn đến gặp ta một lần, đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Hệ thống nói trong đầu ta rằng ngay cả nam chính cũng thích người đẹp.
Ta tuy bệnh tật nhưng là một người có chút dung mạo. Hạ Liễm thích khuôn mặt của ta, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng ta biết, Hạ Liễm chỉ là mềm lòng. Cho dù là người xa lạ gặp nhau lần đầu, nhìn thấy cô nương mà hắn sắp cưới đã ốm yếu như vậy, Hạ Liễm cũng không muốn hủy hôn làm hỏng danh tiếng của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-kiep-bat-phuc/3.html.]
"Ngươi biết Hạ Liễm giống gì không?" Ta uống cạn chén thuốc đắng, nắm lấy viên kẹo mạch nha mà Hạ Liễm vừa nhét vào tay ta, cười nhẹ một tiếng, "Hạ Liễm giống như một chú cún con mềm lòng."
Chỉ là đáng tiếc, bảy năm, hắn từ một chú cún con mềm lòng, biến thành một con sói con mài răng hút máu.
Người trong kinh đều nói đến năm thứ bảy sau khi ta qua đời, Hạ Liễm cuối cùng cũng không nhịn được mà tìm một người thế thân.
Người thế thân đó, giống hệt với Hạ phu nhân đã khuất, cũng yếu đuối, cũng là một người bệnh tật khó lòng chăm sóc.
Thậm chí Hạ Liễm còn điên cuồng đến mức gọi người thế thân đó cũng là Ôn Ngọc. Hạ Liễm đi đâu cũng mang ta theo, vì vậy ai ai cũng biết và cho rằng ta chính là người thế thân đáng thương đó.
Hạ Liễm kế thừa tước vị, là nhân vật mới nổi được săn đón ở kinh thành, không biết có bao nhiêu người chú ý đến hắn.
Về việc hắn có thêm một bảo bối, mọi người đều muốn đến xem náo nhiệt. Hạ Liễm chọn đi chọn lại thiệp mời dự tiệc, cuối cùng tìm ra một tấm ưng ý.
Trưa hôm đó, Hạ Liễm đã mặc quần áo cho ta, nói muốn đưa ta ra ngoài thư giãn. Từ khi ta trở về, mọi việc của ta đều do Hạ Liễm tự tay làm.
Ta nhìn vào gương đồng, nhìn thấy hàng lông mày mà Hạ Liễm vẽ cho ta, rồi cười nhẹ, "Hạ Liễm, kỹ thuật vẽ lông mày của chàng thật tệ."
Kỹ thuật của Hạ Liễm trước đây rất tốt, bởi vì hắn đã gặp nhiều hồng nhan tri kỷ, thường lui tới chốn thanh lâu tửu quán, biết nhiều về son phấn hơn ta, Hạ Liễm có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo. Chỉ là đáng tiếc, từ sau khi ta qua đời, Hạ Liễm không còn đụng đến những thứ này nữa.
Không khí bỗng trở nên nặng nề, Hạ Liễm nắm chặt ngón tay ta, khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý, "Ôn Ngọc. Nàng đừng c.h.ế.t nữa. Không đẹp chút nào."
Ta không nói gì, chỉ cảm thấy tay Hạ Liễm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn một chút.