Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DUY NHẤT (唯一) - Phần 6: Biệt Ly Trùng Phùng

Cập nhật lúc: 2025-01-09 17:21:33
Lượt xem: 46

{45}

Ngày người nhà anh ta đột nhiên đến, trời mưa rất to. Một hàng xe sang màu đen chặn kín đường làng. Có người xuống từ ghế sau, người bên cạnh lập tức tiến lên, cung kính che ô. Người đó mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, vẫy tay với Tiểu Cửu. "Diên Lễ, ta đến đón con về nhà." Anh ta đứng im tại chỗ, quay đầu nhìn tôi không chớp mắt.

{46}

Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Cho đến khi màn mưa che khuất tầm mắt của nhau. Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: "Tại sao?" Anh ta đang hỏi tôi. Tôi vẫn giữ giọng điệu như mọi khi. "Anh nên về nhà rồi."

 

{47}

Người bên cạnh người đàn ôn mặc đồ Tôn Trung Sơn tiến lên, đưa một tấm chi phiếu. "Cảm ơn Liễu thiểu thư đã chăm sóc, cũng cảm ơn cô đã chủ động báo tin của Diên Lễ."

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

Ánh mắt anh ta lạnh đi. Trong nháy mắt trở lại như ngày đầu tiên tỉnh lại. Anh ta khẽ cười nhạt, giọng điệu hờ hững. "Muốn tiền thì sao không trực tiếp nói với tôi?" Tôi cúi đầu nhận lấy chi phiếu, không nhìn anh ta.

 

{48}

Tiểu Cửu đi rồi. Từ đó xuất hiện trước ống kính là cậu cả Hứa gia - Hứa Diên Lễ.

 

{49}

Tôi vẫn ôn tập như thường lệ, đúng hạn nộp đơn xin học tiến sĩ. Học tập, nghiên cứu khoa học ở một thành phố khác, rồi tốt nghiệp, đi làm.

 

{50}

Gặp lại Hứa Diên Lễ là ở buổi lễ tốt nghiệp. Anh ta ngồi ở hàng ghế đầu tiên dành cho khách mời, tôi là đại diện sinh viên tốt nghiệp phát biểu trên sân khấu. Tôi nhìn thẳng về phía trước, đọc xong bài phát biểu một cách suôn sẻ. Quay vô hậu trường mới phát hiện lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duy-nhat/phan-6-biet-ly-trung-phung.html.]

{51}

Anh ta lặng lẽ xuất hiện, rồi lại lặng lẽ rời đi. Không đến tìm tôi. Nhưng tôi vẫn mất ngủ cả đêm.

 

{52}

Tôi vào làm việc tại một viện nghiên cứu khoa học, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thỉnh thoảng tăng ca. Cuộc sống trôi qua bình lặng và ổn định.

 

{53}

Ngày giỗ bà ngoại là ngày cuối tuần. Tôi trở về làng chài, ôm những bông hoa bà ngoại yêu thích lên núi. Nhổ cỏ dại xong, rót cho bà ngoại một chén rượu. Tôi ngồi bệt xuống đất, lải nhải kể về cuộc sống của mình. Kể đến cuối cùng, tôi bỗng nhiên nhớ đến Hứa Diên Lễ. Không một chút dấu hiệu nào, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Tôi không muốn khóc, nhưng lại thật sự cảm thấy khó chịu.

 

{54}

Cơn mưa bất chợt đến. Tôi bị ướt sũng cả người, đang luống cuống thu dọn đồ đạc. Một chiếc ô xuất hiện trên đầu tôi. Che cả thế giới mưa gió cho tôi.

 

{55}

Hứa Diên Lễ cũng bị ướt. Chúng tôi vội vàng trở về nhà. Đến khi tắm rửa thay quần áo xong thì trời đã gần tối. Mưa ngoài trời vẫn rơi. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra. "Tìm người đến đón anh đi."

 

Hứa Diên Lễ mặc bộ quần áo tôi đã mua cho anh trước đây. Hơi không vừa nữa rồi. Nhưng hình như anh rất thoải mái. Anh nói: "Liễu Duy, anh rất nhớ em."

 

{56}

Đó là lần đầu tiên anh gọi tên tôi. Sau năm năm chúng tôi xa cách.

Loading...