ĐƯỜNG TUYẾT - 6
Cập nhật lúc: 2024-05-10 08:37:07
Lượt xem: 971
13
Thế nhưng, ta vẫn cần một chậu hoa thích hợp, lúc này trời giá lạnh, ngay cả những loài hoa thông thường ở kinh thành cũng không tìm được.
Càng đừng nói đến việc tìm được loại hoa đặc biệt này.
Ta nhờ người truyền tin cho Chu Cố Đường, nhưng cũng không hy vọng nhiều.
Những chuyện hàng ngày của hắn đã nhiều như vậy, nào còn thời gian để ý đến chuyện nhỏ nhặt của ta nữa.
Cho đến ngày diễn ra buổi tiệc hoa, ta đã ngồi lên xe ngựa rồi, vẫn không thấy tin hồi âm của Chu Cố Đường.
Hôm đó là một buổi sáng có tuyết rơi ở Kinh thành.
Cũng bởi vì nơi tổ chức buổi tiệc hoa là núi Thất Vũ ở cách xa ngoại ô, nên trời chưa sáng ta đã lên đường.
Những cơn gió lạnh liên tục lùa qua khe hở của rèm xe vào trong.
Đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa trong màn tuyết đặc biệt rõ ràng.
Ta vén rèm xe, trông thấy Chu Cố Đường ghìm ngựa đứng ngay bên cạnh xe, trên vai phủ một tầng tuyết mỏng, cả người toát ra hơi lạnh.
Hắn cẩn thận từ trong áo choàng nâng ra một chậu tuyết liên màu xanh nhạt, óng ánh như ngọc.
Tuyết liên này khó tìm trên đời, lại thường mọc ở nơi hiểm trở, vốn không dễ dàng để lộ ra trước mắt người đời.
Không biết Chu Cố Đường đã tìm được bằng cách nào.
Ta nhất thời sửng sốt, chỉ biết trơ mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Gió lớn thổi tán loạn những giọt sương đang đọng trên đôi mắt hắn, hắn cố ý che đi vết thương đang chảy m.á.u trên tay.
Chu Cố Đường nói:
"Nhớ về sớm chút."
Ngàn dặm tìm hoa, bán tranh vạn lượng.
Cuối cùng hắn lại nói với ta, “Nhớ về sớm chút”.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
14
Đây là lần đầu tiên ta gặp Gia Lâu Trưởng công chúa, người nắm quyền cao chức trọng, được xưng tụng là hình mẫu của nữ tử Đại Ngụy.
Bà vốn thường hay đau ốm, ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài.
Bữa tiệc hôm nay tuy không đông, nhưng đều là các tiểu thư quý nữ có tiếng tại Kinh thành.
Ngay khi vừa xuống xe, đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào ta, trong đó có những người đã từng “hắt nước bẩn” vào ta khi ta bị đuổi khỏi học viện nữ tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duong-tuyet/6.html.]
"Có phải thiệp mời của Trưởng công chúa gửi nhầm hay không? Sao lại gửi cho cả một người đã từng bị từ hôn."
“Tết Nguyên Tiêu vẫn còn dám dựng một đài hoa đăng treo bức Tẩy Binh đồ hoành tráng, có người vẫn cứ thích phô trương như thể vẫn đang được học tại học viện nữ tử vậy.”
"Ngươi nhỏ giọng một chút, người ta bị từ hôn nhưng nay đã lập tức chuyển sang dựa Chu Cố Đường rồi. Tiểu thư bị từ hôn, gả cho thiếu gia thọt chân, cũng xứng đôi vừa lứa lắm."
Ban đầu, ta nghĩ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng không ngờ họ lại dám nói đến cả Chu Cố Đường.
Khi ta đang định cãi lại, thì bất chợt có một giọng nói trong trẻo của một nam nhân cất lên:
"Lời lẽ chua ngoa thật đấy."
Thôi Chiêu đứng trên tuyết, đồng tử đen như mực, giọng lạnh tanh.
"Cô mẫu có lệnh, đám người mở miệng châm chọc người khác nãy giờ, hôm nay cấm dự tiệc, lập tức c/út khỏi đây."
Vừa dứt lời, các quý nữ vừa lên tiếng mặt lập tức tái mét.
Bị Trường Công chúa đức cao vọng trọng đích thân đuổi về ngay trước cửa tiệc, có khác gì nói thẳng là đức hạnh có vấn đề đâu?
Có khác gì nỗi nhục bị học viện nữ tử đuổi ra ngày đó đâu?
Ánh mắt ta dừng lại trên người Thôi Chiêu, lúc này ta mới nhớ ra rằng vốn dĩ Trưởng Công chúa và Triệu gia có quan hệ họ hàng, Thôi Chiêu gọi Trưởng Công chúa một tiếng cô mẫu là điều hợp lẽ.
Lúc đi qua Thôi Chiêu.
Ta nghe thấy một lời "Xin lỗi" khẽ đến mức khó có thể nghe được.
Ngay cả khi hắn ở đó, nàng còn phải nghe những lời thị phi như thế, vậy còn những chốn không người thì thế nào đây?
Thôi Chiêu không dám nghĩ nữa.
Hắn vốn không phải nữ tử, nên hắn không thể hiểu được nỗi thống khổ của nữ tử..
Nhưng trong một khắc này, đột nhiên hắn muốn khóc vì nàng.
15
Bữa tiệc đã trôi qua được một nửa thời gian, đóa tuyết liên do Chu Cố Đường tìm cho ta nghiễm nhiên là chậu hoa đẹp nhất.
Trưởng Công chúa cho mời ta tới diện kiến.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Trưởng Công chúa, ta từ bé đã nghe đến sự tích của bà, lấy bà làm động lực để phấn đấu trở thành một người vừa có đức vừa có tài.
Nhưng khi gặp mặt đã thấy bà tóc bạc trắng, khóe mắt có nếp nhăn nhưng ánh mắt lại hiền từ hòa ái.
Bà hỏi ta vài câu về những quyển sách trong thư khố của Học viện nữ tử, ta đều trả lời vanh vách.
Trưởng Công chúa nắm lấy cổ tay ta: “Cháu của ta là Thôi Chiêu đã cho ta xem bức Tẩy Binh đồ của tiểu thư, quả thật đã lâu rồi ta chưa thấy bức tranh nào do nữ tử vẽ mà lại phóng khoáng tới vậy.”