ĐƯỜNG MÀU ĐỎ MA QUÁI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:52:45
Lượt xem: 184
4.
Đêm đó, Lý Ngọc Lâm gặp phải quỷ. Cô ta nói có người đã chạm vào mặt mình, tay của người đó dính nhớp và thật kinh tởm.
Trong khi nói chuyện, cô ta liên tục lau mặt bằng mu bàn tay, rất mạnh, chỉ sau vài lần vuốt ve đôi má trắng trẻo đã đỏ bừng, suýt rách da.
“Có thể là sâu.” Vẫn chưa đến lúc, tôi không thể để cô ta phát hiện ra mình đang bị nhắm tới nhanh như vậy, “Sâu hay gì đó.”
“Sâu…” Lý Ngọc Lâm lộ ra vẻ chán ghét, nhưng cô lập tức trở nên hách dịch, "Đến đây, tối nay chúng ta đổi giường ngủ nhé."
"Được rồi."
Tôi cùng Lý Ngọc Lâm đổi giường ngủ.
Vì lo lắng có sâu bọ ẩn nấp trên giường nên Lý Ngọc Lâm đã đắp chăn của tôi.
Vừa nằm xuống, cô ta đã tỏ ra chán ghét: "Có mùi nghèo nàn!"
Sau đó, cô ấy chỉ vào tôi mắng: "Xấu quá, ngày mai cậu giặt ga trải giường và vỏ chăn cho tôi, nếu có sâu bọ bò vào cậu xem tôi đối phó cậu thế nào!"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Được." Tôi không cần thiết cùng người sắp c.h.ế.t tranh cãi.
Lý Ngọc Lâm chửi rủa rồi ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, một giờ sau, cô ấy lại hét lên: "Có người! Có người đang chạm vào tôi!"
Tôi hơi ngạc nhiên. Đêm hôm trước quỷ chỉ đến một lần, nhưng đêm nay lại đến hai lần, chẳng lẽ vì Lý Ngọc Lâm xinh đẹp hơn sao?
Lần này là lão nhị và Lý Ngọc Lâm đổi giường.
Nhưng vô ích, nửa giờ sau, quỷ lại đến. Khi Lý Ngọc Lâm thét chói tai, mấy người chúng tôi chưa ai ngủ cả.
Chúng tôi chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì cô ta đã túm tóc em út trong phòng ném xuống giường, sau đó trèo lên và quấn chăn quanh đầu.
Em út phòng vừa mới đến kỳ, đau bụng dữ dội, đột nhiên bị đẩy ngã suýt nữa ngất xỉu, nhưng cô không dám nói gì, thậm chí không dám cử động.
Lý Ngọc Lâm không nói muốn đổi giường với cô, cô không biết mình có thể ngủ trên giường trống kia hay không.
Lão nhị trộm giúp em út, hai người ngủ cùng nhau.
Tôi nhìn Lý Ngọc Lâm đang trốn trong chăn run rẩy, không khỏi cong môi.
Một đêm mộng đẹp.
Trời sáng, tôi và các bạn cùng phòng thức dậy, tắm rửa và chuẩn bị đi tự học buổi sáng. Nhưng Lý Ngọc Lâm ngăn cản chúng tôi: “Không ai được phép rời đi.”
“Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
Em út có chút bối rối: “Không phải, không phải có sâu sao?”
“Không phải sâu?” Lý Ngọc Lâm cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ hoe, trông rất đáng sợ, “tôi biết, đó không phải là sâu, đó là..là…” Lý Ngọc Lâm nói từ “quỷ” bằng giọng thở hổn hển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duong-mau-do-ma-quai/chuong-4.html.]
Lý Ngọc Lâm tuy xấu tính nhưng cũng không ngốc. Sau khi đoán được đêm qua có lệ quỷ quấy phá, cô lập tức phát hiện vết đỏ trên cổ tay trái của mình, liền vây chặt tôi: “Tần Sắt Sắt, rõ ràng là cậu mới được lệ quỷ nhìn trúng, sao trên cổ tay tôi lại có vết đỏ?”
Cô gần như điên cuồng tóm lấy tôi, dùng móng tay dài cào xước một vết trên mặt tôi:
“Sao tối qua lệ quỷ đó không tìm cậu?"
"Có phải cậu đã đụng tay đụng chân gì đó phải không?"
Không ngờ Lý Ngọc Lâm lại nhanh chóng nghi ngờ tôi như vậy, trong lòng hoảng sợ, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra vẻ gì.
Tôi liều mạng lắc đầu: “Không phải tôi, tôi cái gì cũng không biết.”
Lý Ngọc Lâm hiển nhiên không tin.
Cô ta túm tóc tôi, ấn mạnh đầu tôi xuống rồi đập mạnh vào đầu giường khiến tôi đỏ bừng ngay tại chỗ.
Tôi choáng váng đến mức đứng không vững, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Không phải tôi…”
Lý Ngọc Lâm cười lạnh, muốn đánh tôi lần nữa.
Lúc này, lão nhị đột nhiên chỉ vào cổ tay trái của tôi hét lên: "Vết đỏ trên cổ tay Sắt Sắt vẫn còn đó!"
"Thật sự không phải là cô ấy!"
“Nếu không vết đỏ trên tay cô ấy đã biến mất.”
Lý Ngọc Lâm nheo mắt lại, nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay tôi, tâm trạng của cô bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn như sắp nổ tung:
“Vậy vết đỏ trên cổ tay tôi là gì?”
“Cái này…” lão nhị vô thức liếc nhìn tôi, dũng cảm nói: “Chị Lâm, hôm qua chị đánh tôi... à không, khi chị dạy dỗ tôi, chị có đeo một chiếc vòng tay, có lẽ nó đã bị từ lúc đó..."
Lý Ngọc Lâm lại nhìn vết đỏ trên cổ tay trái của mình, những vết đỏ trên cổ tay cô ta mỏng hơn và sẫm màu hơn của tôi, trông giống như những vết bầm tím.
Đang lúc cho rằng chuyện này có thể kết thúc ở đây, Lý Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào lão nhị: “Có vẻ như cậu hiểu rất rõ những chuyện này?”
Lý Ngọc Lâm vẫn tin rằng đêm qua cô đã gặp quỷ, hiện tại cô nghi ngờ lãi nhị.
“Tôi…nhà tôi làm dịch vụ tang lễ, tôi nghe người lớn nói qua”. Lão nhị không ngờ cô ta sẽ tức giận, có chút hoảng hốt, “chị Lâm, tôi không có làm gì, thật sự..."
Lão nhị còn chưa nói xong đã bị Lý Ngọc Lâm đá xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì Lý Ngọc Lâm đã dùng chân giẫm lên mặt cô, giống như giẫm phải rác rưởi, từ từ đi xuống dưới: "Vì nhà cậu làm dịch vụ tang lễ, vậy thì cậu nhất định phải biết cách đối phó với quỷ, phải không?"
“Cho em ý kiến nhé?” Lão nhị rên một tiếng, nhìn tôi cầu cứu.
Tôi mím môi, cuối cùng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của cô ấy.
Hôm qua khi tôi xin giáo viên nghỉ ốm, giáo nói viên với tôi rằng nhà trường dự định cho tôi một suất vào Đại học W.
Tương lai của tôi rất tươi sáng và tôi không thể chọc giận Lý Ngọc Lâm vào lúc này.