Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dương Cầm Trong Cõi Lặng - 14. Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:52:17
Lượt xem: 1,246

Dù muộn màng, nhưng công lý đã đến.

 

“Thế giới này cuối cùng đã biết đến anh, Lâm Đảo Bạch.

 

“Bây giờ, anh có tên tuổi rồi.”

 

Bất chợt, tôi bị anh ôm chặt.

 

Giọng nói của anh nghẹn ngào trong gang tấc:

“Cảm ơn…”

 

Nước mắt anh rơi xuống trán tôi, ấm nóng.

 

“Đừng khóc,” tôi cười qua dòng lệ, “Chúng ta nên vui, đúng không?”

 

Nhưng càng nói, chúng tôi lại càng khóc.

 

Chúng tôi khóc mệt rồi cười.

 

Cười mệt lại khóc.

 

Cuối cùng, trong tiếng dương cầm vang lên từ album của anh, tôi chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay anh.

 

Khi tỉnh lại, trời đã tảng sáng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu vào phòng.

 

Tôi bất giác cảm thấy một khoảng trống trong lòng n.g.ự.c mình. Nếu không phải trên trán còn lưu lại dấu vết khô cạn của nước mắt, tôi đã nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ.

 

“Lâm Đảo Bạch?”

 

Không có lời đáp lại.

 

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng tôi.

 

Tôi chạy ra khỏi căn hộ, đứng trước cửa 502.

 

Cánh cửa đóng kín, không có gì khác thường, trông vẫn như mọi ngày. Nhưng giờ đây, sự tĩnh lặng ấy lại khiến tôi cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo như xuyên qua da thịt.

 

Lâm Đảo Bạch đã đưa chìa khóa cho tôi.

 

Tôi run rẩy mở cửa, giọng gọi lớn:

“Lâm Đảo Bạch? Táo bạo quỷ? Ngươi có ở đây không?”

 

Căn phòng không thay đổi.

 

Linh đường vẫn yên vị ở đó, hình ảnh chàng thanh niên thanh tú vẫn mỉm cười, như nhìn thấu tất cả.

 

“Ngươi lại không trả lời ta sao? Ngươi đừng đi, ngươi không thể đi!”

 

Sự im lặng làm tôi hoảng sợ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

 

“Táo bạo quỷ, đừng bỏ lại ta một mình ở nơi này, có được không?”

 

Tôi ngồi xuống, run rẩy ôm lấy cơ thể mình, giọng nói nghẹn ngào vang lên trong căn phòng trống rỗng.

 

Trên bàn, chiếc điện thoại của Lâm Đảo Bạch được đặt ngay ngắn.

 

Hắn thực sự đã rời đi.

 

Bỏ lại tôi một mình trên thế giới này.

 

19

 

Mở điện thoại, tôi thấy một tin nhắn chưa gửi.

 

“Thử rất nhiều lần, vẫn không thể để ngươi nhìn thấy ta. Ngược lại, thời gian ta tỉnh thức ngày càng ngắn.

Dù không nỡ, ta cũng biết đã đến lúc phải khép lại câu chuyện này.

Cảm ơn ngươi đã mang đến cho ta một đoạn cuộc đời ý nghĩa như vậy. Cùng ngươi trải qua những tháng năm này, ta không hối tiếc.

Làm ơn hãy đưa tro cốt của ta về bên cạnh cha mẹ ta. Ta muốn được ngủ yên.

Đừng nhớ ta, Phó Vấn Hạ. Xin ngươi hãy sống tốt quãng đời còn lại.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duong-cam-trong-coi-lang/14-hoan.html.]

Tôi bấm gửi tin nhắn ấy đi.

 

Rồi ôm điện thoại mà khóc không thành tiếng.

 

Táo bạo quỷ của tôi…

 

Hắn không để lại bất cứ câu hỏi nào.

 

Hắn không bao giờ hỏi lại tôi nữa.

 

Tôi thầm nhủ:

Ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Nhưng quên ngươi ư? Không bao giờ.

 

Bởi tôi tin chắc rằng, ở một nơi nào đó, Lâm Đảo Bạch vẫn đang chờ tôi.

 

Tiêu Gia đã không thể quét sạch tôi.

 

Tôi sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

Một tháng sau, tôi trở lại Mộng Tưởng Đoàn Kịch.

 

Hội đồng quản trị đã bãi nhiệm chức vụ đoàn trưởng của Tiêu Như Tùng.

 

Ngành âm nhạc không phải là nơi mù quáng. Những kẻ như Tiêu Gia, cuối cùng cũng không thể trụ vững.

 

Nghe nói Tiêu Như Tùng bị trúng gió, tôi không thể tận mắt nhìn thấy cảnh ông ta nghiêng miệng, lệch mắt. Chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối.

 

Nhưng Tiêu Hàm thì tôi đã gặp lại.

 

Cô ấy tới 502 để tìm Lâm Đảo Bạch, chỉ để phát hiện linh đường trống rỗng.

 

Sau đó, cô ấy chạy đến đoàn kịch, gào thét như phát điên.

 

Nhìn bộ dáng tiều tụy, tóc tai xơ xác và gương mặt tái nhợt của cô, tôi không khỏi cảm thán:

Một người khi mất đi nội tâm, thật giống như một vỏ rỗng, bị thời gian ăn mòn, đổ nát.

 

“Ngươi đã lấy trộm Lâm Đảo Bạch!” Tiêu Hàm hét lớn.

 

“Các ngươi đã cướp đi cuộc đời hắn. Ta chỉ lấy lại một phần nhỏ mà thôi.”

 

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự căm hận:

“Hắn đã chết! Ngươi làm sao có thể thu âm album?”

 

Tôi chỉ cười:

“Đó là một bí mật.”

 

Bản quyền album của Lâm Đảo Bạch được bán với giá cao ngất ngưởng.

 

Tôi dùng toàn bộ số tiền ấy để lập “Quỹ hỗ trợ học tập piano Lâm Đảo Bạch”, dành riêng cho những đứa trẻ nghèo nhưng mang trong mình giấc mơ âm nhạc.

 

Lâm Đảo Bạch.

 

Ta sẽ không bao giờ để ngươi biến mất.

 

Ta muốn ngươi có một cái tên, rõ ràng và vang vọng.

Ta muốn ngươi có hơi ấm, từ trái tim đến linh hồn.

Ta muốn ngươi sống lại, không chỉ trong âm nhạc, mà trong từng ký ức của thế gian.

 

Ta muốn ngươi được ca ngợi, từ những người hiểu biết và yêu quý nghệ thuật.

Ta muốn ngươi được nhớ mong, như một phần không thể thiếu của lịch sử âm nhạc.

 

Ta muốn ngươi nhận được thật nhiều yêu thương, thật nhiều lòng biết ơn, những thứ ngươi xứng đáng nhưng đã bị tước đoạt.

Ta muốn, khi ngươi an nghỉ bên cha mẹ, nụ cười vẫn còn hiện hữu nơi khóe môi.

 

Lâm Đảo Bạch.

 

Ngươi không chỉ là một câu chuyện bị quên lãng. Ngươi là ánh sáng, là âm nhạc, là người bạn đồng hành, là người khiến ta không ngừng bước về phía trước.

 

Ngươi đã từng lặng lẽ ẩn mình, nhưng từ giờ, tên của ngươi sẽ không bao giờ mất đi.

 

Rừng cây Lâm. Đảo nhỏ Đảo. Trong sạch Bạch.

- Hoàn chính văn -

Loading...