Dương Cầm Trong Cõi Lặng - 06.
Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:49:13
Lượt xem: 1,613
Khi bản nhạc kết thúc, tôi ngã người xuống đàn, nước mắt rơi lã chã.
Một tiếng “bịch” vang lên khi tay tôi vô tình chạm phải phím đàn. Rồi tôi bật khóc lớn, không kiềm chế nổi.
8
Phòng tối bỗng sáng trưng.
Ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống, bao phủ lấy tôi và cây đàn, nâng tôi lên giữa căn phòng.
Một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, cắt ngang tiếng khóc của tôi.
Tôi ngẩng đầu, quay lại nhìn.
Ban giám khảo đứng ở cửa, tất cả đều đang vỗ tay.
Táo Bạo Quỷ từng nói:
“Tay của nhạc sĩ là để chơi đàn, không phải để vỗ tay.”
Nhưng giờ đây, những người nhạc sĩ ấy, những bậc thầy của âm nhạc, lại vỗ tay vì tôi.
Cầm đầu nhóm giám khảo là một ông lão tóc bạc phơ, chính là Tiêu Như Tùng, ngôi sao sáng của giới âm nhạc, người sáng lập dàn nhạc mơ ước, đồng thời là ông nội của Tiêu Lãng.
“Tiếp tục biểu diễn bản tự chọn của cô,” Tiêu Như Tùng nói.
Điều này có nghĩa là… tôi được phép tiếp tục thi?
Tôi ngập ngừng hỏi:
“Lên sân khấu sao?”
“Không, ngay tại đây. Dùng cây đàn này.”
Tôi gật đầu mạnh mẽ, rồi bắt đầu chơi bản nhạc tự chọn mà Táo Bạo Quỷ đã chọn giúp tôi.
Giờ đây, tôi cảm thấy bài thi này không còn chỉ vì bản thân mình nữa. Dù anh ấy không còn trên đời, nhưng anh vẫn luôn hiện diện ở khắp nơi.
Mỗi nốt nhạc tôi chơi đều tràn đầy cảm xúc. Tiếng đàn như một cuộc đối thoại sâu sắc giữa tôi và cây đàn, vừa triền miên, vừa mãnh liệt.
Là Táo Bạo Quỷ đã dạy tôi cách cảm nhận và truyền tải loại cảm xúc này.
Khi bản nhạc kết thúc, không một tiếng vỗ tay vang lên.
Tôi cố gắng thoát khỏi cảm xúc dạt dào, quay đầu nhìn về phía cửa. Tiêu Như Tùng đứng đó, đôi mắt sáng ngời như thể có thể khiến thời gian ngừng lại.
Ông không vỗ tay, và không ai dám vỗ tay trước ông.
Liệu tôi còn cơ hội không?
“Cô trúng tuyển,” Tiêu Như Tùng nói.
Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên ngay lập tức.
“Aaaa!” Tôi hét lên phấn khích. “Thật sao? Không cần giấy chứng nhận cũng được ư?”
Câu nói quá thật thà của tôi khiến vài giám khảo bật cười.
“Tiêu đoàn trưởng đã nói cô trúng tuyển, thì giấy chứng nhận chỉ cần bổ sung sau là được,” một giám khảo trêu đùa.
“Tốt quá! Tốt quá!” Tôi kích động đến mức xoay vài vòng tại chỗ, nhưng rồi chợt nhớ ra phải nhẹ nhàng đậy nắp đàn lại. “Tôi sẽ bổ sung ngay, bất cứ lúc nào!”
Giữa những tiếng cười, tôi chợt bắt gặp ánh mắt của một người.
Đó là cô gái mà tôi đã thấy tối qua ở 502.
Vẫn là mái tóc xoăn kiểu Pháp và đôi giày cao gót quen thuộc, nhưng giờ đây, đôi mắt cô ấy đầy vẻ kiêu căng.
Tôi mỉm cười chào, nhưng cô ấy chỉ nhướn mày, như thể nhận ra tôi nhưng có chút xem thường.
Tôi không để bụng, tâm trạng quá tốt để bận tâm đến điều nhỏ nhặt ấy.
Sau khi điền xong một loạt biểu mẫu, tôi được thông báo rằng ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập cùng dàn nhạc. Đây là một giấc mơ trở thành hiện thực, và tôi háo hức muốn báo tin vui này cho Táo Bạo Quỷ.
Khi rời khỏi nhà hát, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương dịu dàng của hoa quế.
Tôi giơ lên cành hoa quế mà Táo Bạo Quỷ đã tặng. Tuy vài cánh hoa đã rụng, nhưng mùi hương của nó vẫn thanh thoát hơn cả một cây hoa quế đầy.
“Phó Vấn Hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duong-cam-trong-coi-lang/06.html.]
Tiêu Như Tùng gọi tôi. Hóa ra ông đang chờ sẵn ở đây.
“Tiêu đoàn trưởng!” Tôi bước đến, cúi người cảm ơn. “Cảm ơn ngài đã khoan dung hôm nay. Tôi suýt nữa đã bỏ lỡ kỳ thi.”
Tiêu Như Tùng gật đầu:
“Là cô đã tự tạo cơ hội cho mình.”
“Cũng may là hậu trường có cây đàn. Dù cũ kỹ một chút, nhưng vẫn chơi được.”
Ông lão không đáp, chỉ chuyển chủ đề:
“Ở hai vòng thi trước, cô không quá xuất sắc. Nhưng sau một tháng, cô lại giống như một người hoàn toàn khác.”
Lời nhận xét sắc sảo khiến tôi đỏ mặt. Tôi không thể nói ra sự thật, chỉ đành nói:
“Có lẽ… là nhờ luyện tập chăm chỉ hơn.”
Rõ ràng, Tiêu Như Tùng không tin. Ông hỏi tiếp:
“Thầy của cô là ai?”
“Nhậm Cương ạ.”
“Nhậm Cương, tôi rất quen. Nhưng phong cách này không giống của ông ta.”
Trong lòng tôi khẽ động. Tôi không kìm được, hỏi ngược lại:
“Vậy Tiêu đoàn trưởng cảm thấy tôi giống ai?”
Tiêu Như Tùng nhìn tôi rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, rồi chậm rãi nói:
“Một người quen cũ.”
9
Tôi biết tại sao mình trúng tuyển.
Vì Táo Bạo Quỷ.
Mà Táo Bạo Quỷ chính là Tiêu Lãng. Tôi – học trò ở dương gian của Tiêu Lãng – đã làm Tiêu Như Tùng nhớ lại cháu trai mình.
Tất nhiên, tôi không hé lộ chuyện này. Dọa ông lão đáng kính ấy thì không hay chút nào.
Nhưng không ngờ, Tiêu Như Tùng không bị tôi dọa, còn bảo vệ thì lại khác.
Khi tôi bước vào khu chung cư, bảo vệ nhìn tôi đầy kinh ngạc, miệng há hốc:
“Cô… cô không ở nhà sao?”
“Tôi đi từ sáng rồi mà.”
“Vậy thì…” Ông chỉ tay về phía căn hộ của tôi, giọng run rẩy:
“Ai… ai đang chơi đàn vậy?”
Tiếng dương cầm vang ra từ cửa sổ nhà tôi, chính là bản “Chương nhạc mộng tưởng”.
Ngoài Táo Bạo Quỷ ra, còn ai vào đây được?
Thấy sắc mặt bảo vệ trắng bệch, tôi không nỡ dọa ông thêm. Nếu ông sợ quá bỏ đi, khu này chỉ còn mình tôi là người sống.
Tôi vội vàng cười chữa cháy:
“Là tôi ghi âm trước đấy. Máy tính tự động phát thôi.”
Bảo vệ không nhận ra sự khác biệt, thở phào nhẹ nhõm, gương mặt dần lấy lại chút huyết sắc:
“Làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng có ma quấy phá.”
Hắc hắc, thật sự là có ma đấy, nhưng ông không cần biết đâu.
Tôi hứng khởi chạy về nhà, vừa mở cửa đã reo lên:
“Táo Bạo Quỷ, tôi đậu rồi ——”
Tiếng đàn đột ngột im bặt.
Trên bàn, tôi thấy giấy chứng nhận dự thi và chứng minh thư của mình.
“Hả? Sao chúng lại ở đây? Tôi nhớ rõ đã để trong túi mà…” Tôi nhặt chúng lên, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, tiếp tục hí hửng nói:
“Tôi đậu dàn nhạc mơ ước rồi!”
“Vậy sao? Chúc mừng cô.” Táo Bạo Quỷ đáp, nhưng giọng không có vẻ gì là vui mừng.
“Anh không vui cho tôi sao? Nhờ anh chỉ dẫn, tôi mới đậu được mà.”
“Đương nhiên là vui.”