Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dương Cầm Trong Cõi Lặng - 04.

Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:48:14
Lượt xem: 1,740

Anh không hỏi ngược nữa, chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi chê bai: “Giống Tiêu Lãng đến 70% sao? Người cô gọi là thầy chỉ biết dạy cô những thứ tầm thường.”

 

“Nhưng tôi muốn thi vào dàn nhạc mơ ước, tất cả mọi người đều kỳ vọng một ‘Tiêu Lãng mới’ sẽ xuất hiện.”

 

“Hừ…” Anh cười khẩy: “Tại sao phải làm một ‘Tiêu Lãng mới’? Cô chính là cô. Hãy chơi những giai điệu thuộc về chính mình.”

 

Anh bước đến bên cây đàn, cúi xuống nhìn bản nhạc: “Đây này, tăng cường tay trái ở đoạn này thử xem.”

 

Anh lật sang một trang cụ thể, bắt đầu chơi mẫu.

 

Tôi vội rút điện thoại ra, lén bật ghi âm.

 

Cả đêm hôm đó, anh tận tình chỉ dạy, tôi như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ từng chút tài hoa mà anh truyền lại.

 

Khi bản nhạc cuối cùng kết thúc, anh nói: “Tôi đi đây.”

 

Đây là lần đầu tiên anh nói lời từ biệt một cách trịnh trọng.

 

“Gặp lại nhé… Người lợi hại nhất… Thầy?” Tôi vẫy tay vào không khí, trực giác mách bảo anh vẫn đang ở gần đâu đó.

 

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sẽ không nhận được hồi đáp, giọng anh từ xa vọng tới: “Cứ gọi tôi là ‘quỷ cọc cằn’ đi, tôi đồng ý.”

 

Dư âm tan biến dần.

 

Anh trở về căn hộ 502.

 

Tôi luyến tiếc đóng cửa.

 

Ngay cả khi ánh đèn cảm ứng ngoài hành lang đã tắt, thế giới chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở của chính mình, tôi vẫn không nỡ khép cửa lại.

 

Tôi tuyên bố: Quỷ cọc cằn chính là loại quỷ đáng yêu nhất trên đời.

 

Trước khi đi ngủ, tôi đeo tai nghe, bật lại bản ghi âm anh chơi tối qua.

 

Đây là đoạn ghi âm duy nhất trên thế giới, từ một người đã mất, đầy huy hoàng, trân quý, và chỉ một mình tôi sở hữu.

 

Tuy nhiên, tôi nhận ra cách anh chơi bản “Chương nhạc mộng tưởng” giờ đây khác với những gì tôi từng nghe từ Tiêu Lãng khi anh còn sống.

 

Khi còn sống, bản nhạc của Tiêu Lãng đầy mỹ lệ, tình cảm mãnh liệt. Nhưng giờ đây, trong tiếng đàn của anh, tôi cảm nhận được sự phẫn nộ, khát vọng bứt phá và vươn tới ánh sáng.

 

Có lẽ, nửa năm làm quỷ đã thay đổi tâm cảnh của anh.

 

Tôi nghĩ vậy.

 

06.

 

Từ ngày tôi gọi anh là “quỷ cọc cằn”, dường như mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên gần gũi hơn.

 

Anh bảo tôi mua một chiếc chuông gió. Mỗi lần anh đến hoặc rời đi, chuông gió sẽ rung lên, anh còn nhắc nhở tôi: “Từ giờ đừng thay quần áo trong chăn nữa.”

 

Mặt tôi đỏ bừng, không ngờ ngay cả bí mật này cũng bị anh phát hiện.

 

Thế giới của người sống là vậy, còn thế giới của quỷ lại khiến tôi tràn ngập tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duong-cam-trong-coi-lang/04.html.]

 

Tôi hỏi anh: “Có phải các hũ tro cốt ở đây đều biến thành quỷ như anh không? Có phải họ cũng tự do đi lại, hay liệu họ có phàn nàn về tiếng đàn của tôi mỗi ngày?”

 

Anh trả lời: “Tro cốt là tro cốt, quỷ là quỷ. Chỉ có mình tôi được ra vào nhà cô thôi, còn lý do tại sao thì cô không cần biết.”

 

Anh ngừng một lát rồi nghiêm giọng: “Đừng hỏi chuyện quỷ ma nữa, tập trung luyện đàn đi.”

 

Anh không nói nhiều về bản thân, nhưng lại rất để tâm đến việc tôi thi vào dàn nhạc. Ban đầu, anh chỉ đưa ra những chỉ dẫn nhỏ, nhưng rồi dần dần, anh bắt đầu thiết kế lộ trình luyện tập cho tôi. Cuối cùng, anh thậm chí còn sửa cả bản nhạc tự chọn của tôi.

 

“Thầy cô của cô nghĩ gì thế? Bản nhạc này chẳng thể hiện được điểm mạnh của cô chút nào.”

 

Rồi anh giúp tôi chọn một bản nhạc khó đến mức không tưởng và tự tay chơi mẫu để hướng dẫn.

 

Khi anh đàn, tôi không thể không thốt lên: “Chiếc đàn cũ kỹ này thật là uổng phí tài năng của anh. Nếu anh chơi trên một cây Steinway, vậy thì sẽ là một đẳng cấp hoàn toàn khác!”

 

Anh bật cười lạnh lùng như thường lệ, sau đó hỏi lại: “Cô nghĩ cây đàn quan trọng hơn con người sao?”

 

“À… hợp lại thì càng tăng thêm sức mạnh?” Tôi vội vã nghẹn ra một câu.

 

Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Chiếc đàn tốt nhất tôi từng có được là nhặt từ bãi rác.”

 

“Bãi rác?” Tôi ngạc nhiên, hướng ánh mắt về nơi phát ra giọng nói của anh.

 

Tôi biết Tiêu Lãng xuất thân từ một gia đình âm nhạc danh giá, là một cậu chủ giàu có, sao anh lại từng chơi trên một cây đàn nhặt từ bãi rác?

 

Nhưng trước khi tôi kịp hỏi thêm, anh đã trở lại với giọng điệu cọc cằn quen thuộc: “Chuyện đó không liên quan đến cô, điều cô cần bây giờ là chơi hay nhất trên cây đàn này, vậy nên tiếp tục học đi!”

 

Dưới sự hướng dẫn của anh, tôi tiến bộ vượt bậc. Thầy giáo của tôi còn ngạc nhiên đến mức làm rơi kính, không ngừng khen ngợi: “Em đột nhiên thông suốt thế này, đúng là kỳ tích!”

 

Khi tôi thông báo muốn thay đổi bản nhạc tự chọn, thầy sững sờ hồi lâu, nhắc nhở: “Đã sát ngày thi rồi, thay đổi bản nhạc là rất rủi ro.”

 

Nhưng sau khi nghe tôi chơi xong, thầy chỉ nói hai từ: “Tùy em.”

 

Ngày mai cũng gần đến buổi thi tuyển rồi.

 

Quỷ cọc cằn cùng tôi luyện tập lần cuối.

 

Trước khi rời đi, anh để lại một cành hoa quế trên cây đàn, vài cánh hoa nhỏ rơi xuống phím đàn trắng muốt.

 

“Tặng tôi sao?” Tôi cầm cành hoa lên, hỏi.

 

“Chỉ tiện tay ngắt thôi, trong khu này đầy mà.”

 

“Đầy thì đầy, nhưng anh chỉ chọn đúng cành này, rõ ràng là anh đang muốn tôi ‘bẻ quế ở cung trăng’ mà.”

 

Anh im lặng, không đáp lời. Thay vào đó, anh chuyển chủ đề, giọng lại mang theo sự áp lực quen thuộc: “Cô có tập trung vào kỳ thi không? Giấy tờ đã chuẩn bị đủ chưa? Lẽ ra cô nên ngủ sớm vào đêm trước ngày thi tuyển chứ.”

 

Một chuỗi câu hỏi dồn dập, nhưng tôi nghe ra sự quan tâm đằng sau mấy lời trách móc đó.

 

Cảm giác này… lần cuối cùng tôi được nghe những lời nhắc nhở thế này, là từ bố mình.

 

Bố đang ở quê nhà, làm lụng vất vả để chu cấp cho tôi học đàn. Ông vẫn chưa biết rằng tôi đang chuẩn bị thi vào dàn nhạc mơ ước. Tôi sợ làm ông thất vọng, nên tính đợi thi đậu rồi mới báo tin.

 

Loading...