Dương Cầm Trong Cõi Lặng - 03.
Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:47:48
Lượt xem: 1,574
Bác bảo vệ nhìn tôi đầy nghi hoặc, lẩm bẩm: “Cô gái này chắc có bệnh rồi.”
Ừ, có bệnh thì có bệnh.
Một người bình thường như tôi, vậy mà lại được thiên tài dương cầm Tiêu Lãng tự tay chỉ dạy!
Hơn nữa, anh đã qua đời nửa năm rồi!
Duyên phận này thần kỳ đến mức nào chứ.
Ở khu chung cư này, mỗi tầng có hai hộ sinh sống, tôi ở 501, còn Tiêu Lãng ở 502. Đúng là may mắn không dám mơ tới!
Về nhà, tôi cố ý đi đến trước cửa căn 502, nhẹ nhàng gõ: “Tiêu Lãng, cảm ơn anh.”
Không có ai trả lời.
Chợt nhớ ra, giữa ban ngày ban mặt thế này chắc chưa phải “giờ hoạt động” của anh.
Tôi lấy một mẩu giấy ghi chú trong túi, viết: “Cảm ơn anh.”
Nghĩ một lúc, tôi đánh bạo thêm một câu: “Đêm nay có thể gặp lại không?”
Sau đó nhẹ nhàng nhét tờ giấy qua khe cửa.
Tối đó, tôi luyện đàn với cảm xúc dạt dào hơn bao giờ hết. Nghĩ đến việc Tiêu Lãng có thể đang ở gần đây, lắng nghe tiếng đàn của tôi, tôi tràn đầy động lực.
Sau mỗi khúc, tôi lại thử hỏi: “Này, anh đến rồi à?”
“Tôi chơi có tiến bộ không?”
“Tiêu Lãng, tôi biết anh là Tiêu Lãng, mau xuất hiện đi!”
“Ê, quỷ cọc cằn, rốt cuộc anh có ở đây không vậy?”
Tôi lắng nghe, cố bắt lấy bất kỳ âm thanh nào trong không khí, chỉ tiếc là tôi không có đôi mắt có thể nhìn thấu âm dương.
Thôi, không gặp thì thôi. Dù sao người ta cũng là Tiêu Lãng mà, thiên tài luôn có cái giá của thiên tài.
Tôi mang theo cảm giác hụt hẫng chìm vào giấc ngủ.
05.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chim ngoài cửa sổ đánh thức, ánh mặt trời chiếu vào ban công, khiến căn phòng ấm áp hẳn lên, chẳng còn vẻ tiêu điều của một "khu chung cư tro cốt."
Tôi lười biếng trốn trong chăn, mặc thêm áo ngủ rồi lê bước xuống giường.
Vừa nhìn sang chiếc đàn, tôi lập tức phát hiện một mẩu giấy được đặt ngay ngắn trên đó.
Là tờ giấy tôi đã nhét dưới cửa 502 hôm qua!
“Cảm ơn anh. Đêm nay có thể gặp lại không?”
Tôi lẩm bẩm đọc lại lời mình viết, cười tự giễu.
Xem ra, khi tôi ngủ, anh đã ghé qua và trả lại nó.
Đây là… từ chối sao?
Tôi thất vọng, vò tờ giấy rồi ném vào thùng rác: “Không gặp thì thôi! Có gì ghê gớm lắm đâu, cứ ở đó mà cô đơn c.h.ế.t đi!”
Đột nhiên, tôi sững người.
Mặt sau tờ giấy… có chữ!
Tôi vội lục thùng rác, mở tờ giấy ra.
Bên trên có ba chữ đơn giản: “Có tiến bộ.”
Là anh viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duong-cam-trong-coi-lang/03.html.]
Đúng là anh đã nghe thấy.
Nhưng sao anh lại không “xuất hiện”? Không muốn nói chuyện với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu, đối diện với không khí: “Được rồi, từ nay tôi sẽ không gọi anh là quỷ cọc cằn nữa, mà sẽ gọi là… thầy Tiêu.”
Dù anh có nghe hay không, tôi vẫn cứ nói.
Trong ba ngày tiếp theo, thầy Tiêu cũng không hề xuất hiện, nhưng chỉ dẫn của anh vẫn đến đều đặn.
Mỗi ngày, tôi đều nhét một tờ ghi chú vào khe cửa căn hộ 502. Sáng hôm sau, tờ ghi chú ấy sẽ xuất hiện trên đàn của tôi, với vài dòng chỉ dẫn đơn giản nhưng đầy tinh tế.
Chúng tôi đúng thật là, kẻ tám lạng người nửa cân.
Tiêu Lãng, chắc hẳn anh chán việc làm một hồn ma, nên muốn nhận tôi làm học trò để g.i.ế.c thời gian đúng không?
Tôi càng tập luyện nghiêm túc hơn, không dám phụ sự tận tâm của anh.
Tối nay, tôi chơi bản “Chương nhạc mộng tưởng” hay nhất trong đời mình.
Nhìn bức màn khẽ lay động, tôi mơ hồ cảm nhận được anh đang ở đó.
“Thầy Tiêu, thầy giáo nói tôi giống anh được khoảng 70% rồi đấy.”
“Thầy Tiêu, tôi biết anh đang ở đây, vậy sao anh không chịu nói gì với tôi thế?”
“Hay là… tôi đốt chút tiền giấy cho anh nhé?”
“Không không, tiền giấy thì có vẻ thô tục quá, để tôi làm cho anh một cây đàn giấy nhé?”
“Câm miệng!”
Một tiếng quát đầy giận dữ đột nhiên vang lên.
Rốt cuộc anh cũng chịu lên tiếng rồi!
Sáng không đến, tối không đến, vậy mà ngay lúc tôi đang định đốt đàn giấy cho anh, anh lại xuất hiện.
Vẫn với sự cọc cằn quen thuộc ấy.
“Thầy Tiêu…”
“Ai là thầy Tiêu của cô?” Anh ngắt lời tôi, giọng nói mang theo sự đặc trưng của một hồn ma, trầm thấp và đầy u oán.
Đầu óc tôi lúc này hơi chậm lại, chỉ nghĩ rằng có lẽ anh không muốn nhận tôi làm học trò, thế là tôi dè dặt nói: “Nhưng… nếu gọi thẳng tên anh thì có vẻ không tôn trọng lắm.”
“Gọi tôi là ‘quỷ cọc cằn’ thì tôn trọng lắm chắc?”
Ôi chao… Hóa ra anh đã nghe thấy!
Tôi lúng túng: “Anh không chịu xuất hiện, tôi… chỉ muốn tìm cách để gọi anh tới thôi mà…”
“Cô gọi thì tôi nhất định phải tới sao?”
Thật sự khó chịu với cách hỏi ngược đầy áp lực này, nhưng nghĩ đến đây là Tiêu Lãng, thần tượng dương cầm mà ai cũng kính trọng, tôi không nhịn được mà nhún nhường.
“Tôi chỉ muốn trực tiếp cảm ơn anh thôi. Anh không xuất hiện, tôi đâu còn cách nào khác ngoài nghĩ đến việc… đốt chút gì đó…”
“Lòng không chuyên tâm thì mãi mãi không nên người.” Anh cắt ngang, giọng điệu đầy khinh miệt.
Sau đó anh lại nói tiếp: “Đừng bận tâm tôi là ai, cũng không cần cảm ơn. Chăm chỉ luyện đàn, đạt được ước mơ của mình, khiến cả thế giới phải lắng nghe âm nhạc của cô, cảm nhận được linh hồn cô. Khi đó, cô mới đủ tư cách làm một nhạc công thực thụ.”
Mặc dù giọng anh lạnh lùng, nhưng tôi nhận ra sự quan tâm ẩn sau những lời nói đó.
Anh không chỉ là một thiên tài dương cầm, mà còn là một người thầy nghiêm khắc nhưng đầy tâm huyết.
Tôi mừng rỡ: “Cảm ơn anh… Người thầy lợi hại nhất!”
Cuối cùng, tôi đã tìm được cách bày tỏ chính xác nhất.