Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đứng núi này trông núi nọ - Phần 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:54:47
Lượt xem: 2,223

20

 

Tôi đã nghỉ việc và chuẩn bị về quê làm việc.

 

Trước khi đi, An Minh Triết đề nghị được tiễn tôi, mẹ anh ta cũng đến, lúc đó tôi mới biết tôi và dì là đồng hương.

 

Tôi gặp Đan Đan trong một nhà hàng, và sau đó cô ấy trêu chọc tôi: "Đồ ngốc, sao cậu lại không biết cách bắt lấy một phú nhị đại Bắc Kinh vậy."

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi cười: "Mình còn không biết hắn là phú nhị đại, làm sao bắt được hắn?"

 

Đan Đan nghiêm túc nói: "Thu Thu, cậu phải tin vào thị giác của mình. Mặc dù mẹ anh ta mặc một bộ đồ thể thao giản dị, tóc không nhuộm, ăn xong còn gói đồ ăn, nhưng khí chất của bà ấy thì mình đoán bà ấy phải có ít nhất ba căn hộ ở Bắc Kinh."

 

Đan Đan lấy tay gõ vào đầu tôi: “Cậu thật ng-u ng-ốc, cậu thực sự bỏ lỡ rồi, nếu không, cậu gả vào nhà giàu có với một hôn lễ hoành tráng, không phải là tát vào mặt Lục Chi An một cái thật mạnh sao?”

 

Tôi ra vẻ hợp tác tiếc nuối, rồi hỏi cô ấy: "Đám cưới của cậu định tổ chức ở đâu?"

 

Đan Đan cuối cùng đã có một buổi xem mắt thành công, và đối phương là tiến sĩ của Đại học Pennsylvania, người đã được thăng chức phó giáo sư tại Đại học 985 của Bắc Kinh.

 

"Hai bên cùng phối hợp, khá nhiều việc đã hòm hòm rồi."

 

"Thật là, cậu sao lại vội vã về quê như vậy, ở lại đây xem Lục Tri An vực dậy như thế nào, ngày đó anh ta đối xử với cậu ra sao, chậc chậc."

 

Tôi bỏ đi nụ cười của mình và trả lời những nghi ngờ của cô ấy một cách nghiêm túc.

 

"Đan Đan, mình không thể lợi dụng một người đàn ông khác để giải quyết vấn đề chỉ vì mình thất bại trong tình yêu."

 

"Lục Tri An và mình đã ở bên nhau từ khi còn học đại học, thậm chí mình và anh ta cũng chưa cãi nhau nhiều. Minh đã nghĩ rằng bọn mình sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng cậu thấy đấy, nói chia tay là chia tay. Mình có bao nhiêu hiểu biết về An Minh Triết chứ? Làm sao mình có thể thay đổi kế hoạch đời mình chỉ vì anh ta."

 

"Mình hai mươi bảy tuổi rồi và không dễ rơi vào ảo tưởng đâu. Mình muốn mình thật tỉnh táo. "

 

Đan Đan chống tay lên cằm, cẩn thận nhìn tôi một lúc rồi nói: "Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao mình thích cậu."

 

"Cậu là một người dứt khoát: một là một, hai là hai, không dối người, cũng không dối mình."

 

"Mình không có dũng khí được như cậu."

 

21

 

Vào thời đại truyền thông điện tử phát triển cao độ, khi Tết đến gần, người đưa thư đã bỏ một phong bì trắng như tuyết vào hộp thư ở tầng dưới nhà tôi.

 

Khi bố tôi đi lấy báo, nhân tiện mang vào cho tôi, thời đại ngày nay vẫn còn người viết thư tay, thật là có tâm.

 

Tôi đã đọc bức thư dài này ba lần.

 

Bức thư viết:

 

"Chị Thanh Thu, ngày hôm đó, sau khi chị nhận quà của em và rời đi, em ngồi trong quán cà phê khóc không thành tiếng, dùng hết khăn giấy trên bàn, mọi người trong quán cà phê đều nhìn em chằm chằm. Em khóc vì cảm kích. Nhiều năm trước, chị đã cứu em một lần. Ngày đó, chị lại cứu em, chị có thấy lạ không, để em kể lại từ đầu.”

 

"Từ khi em có thể nhớ, em đã mang dấu ấn của sự xấu hổ - mẹ ruột của em là một người phụ nữ thiểu năng sống trong làng, bị bà nội đưa về nhà để sinh ra em. Bố và bà của em đều muốn tham gia bán hàng đa cấp, họ đã lừa dối người thân, bạn bè và hàng xóm của mình, và cuối cùng bỏ tiền của họ vào đó.

 

Ở trường cấp hai, vì em không có tiền và chỉ có một chiếc quần lót để mặc, bạn cùng phòng của em đã làm ướt quần chiếc quần em thay ra, mục đích, là để ngày hôm sau em không có quần để mặc, họ mắng em là đồ vô liêm sỉ.

 

Vì vậy, em đã quay trở lại ký túc xá trong lớp tự học buổi tối và dùng bàn chải đánh răng của họ để cọ rửa nhà vệ sinh. Chị ơi, lúc đó em mới biết tâm hồn mình không còn trong sạch nữa.

 

Sau đó, bố em lại đánh gãy tay em.

 

Trong lúc thất vọng nhất, em nhận được thư của chị. Thầy Chu nói với em rằng nó được viết bởi một học sinh cuối cấp cũng bị gãy tay. Em nghĩ thầy nói đùa. Em ấn lá thư dưới gối, tưởng tượng về dáng vẻ của chị, nhất định là chị rất thích cười, khi cười lên đôi mắt sẽ như vầng trăng khuyết dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-nui-nay-trong-nui-no/phan-7-end.html.]

 

Sau khi hồi phục tay phải, em vẫn thường viết bằng tay trái.

 

Sau đó, em trúng tuyển vào đại học và hẹn hò với một người bạn trai rất ngoan, hiền. Em muốn sau khi ra trường sẽ cưới anh ta để có một mái ấm cho riêng mình. Nhưng chẳng bao lâu sau, vận đen lại ập đến. Bố bắt em phải ở với thủ lĩnh của băng đảng MLM, bằng cách này ông ta sẽ trở thành "Người nhà" và kiếm được nhiều tiền. Sau đó, ông ta bị ô tô đâm.

 

Em đã hỏi đi hỏi lại trong sự hoài nghi. 'Vậy, ông ta thực sự đã ch-ết?' ' Ông ta đúng là đã ch-ết, phải không?'

 

Họ trả lời là đúng, em ngây ngất ngẩng đầu lên, như vậy là đã qua rồi, quá khứ u ám bị tra tấn và vướng mắc, tất cả đều kết thúc bằng cái ch-ết của ông ta.

 

Nhưng em không thể cười được nữa, bạn trai của em nhìn em như lũ sâu bọ, anh ta thực sự không thể chấp nhận một cô gái chờ đợi cái ch-ết của bố mình, vì vậy anh ta đã bỏ rơi em.

 

Lúc đó em biết rằng đàn ông không đáng tin cậy và em ghét cả thế giới này. Em đã chơi đùa với cảm xúc của đàn ông và sử dụng nhiều cách khác nhau để kiếm tiền. Vì em đã phải chịu sự giày vò về tiền bạc trong suốt 20 năm cuộc đời, em phải có thật nhiều tiền. Bề ngoài em giả vờ ngây thơ vô tội, nhưng trong lòng đầy cay đắng chỉ muốn trả thù đàn ông.

 

Trong kỳ thực tập, người hướng dẫn rất khắt khe và thờ ơ, anh ta không chịu dành thời gian cho em biết những thông tin cần thiết mà công khai đổ lỗi cho em về tiến độ dự án chậm trong cuộc họp hàng tuần. Vì vậy em quyết định trả thù hắn, vờ như em rất ngưỡng mộ hắn, ở bên hắn cho đến khi khiến hắn trở vô dụng, rồi vứt hắn đi.

 

Chị, thực xin lỗi, sau này em mới biết đó là bạn trai của chị, là em hủy hoại cuộc sống của chị, trước đó em cũng đã hủy đi rất cuộc sống của nhiều người.

 

Chị, ngày đó nhìn thấy chị, so với tưởng tượng của em không khác nhau là mấy, chị giống như là mặt trăng sáng nhất, so sánh với em, thì em chính là mặt trăng âm u lạnh lẽo trên miệng núi lửa.

 

Chính hành động nhận món quà và tha thứ cho em của chị đã cứu em một lần nữa. Nhận được sự tha thứ của chị, em mới biết nhân cách thực sự tươi sáng là như thế nào.

 

Chị, sợi dây chuyền kia rất sạch sẽ, em dùng lương thực tập mua nó, chị lại kéo em ra khỏi vũng bùn, cảm ơn chị."

 

22

 

Nếu sự thật của vấn đề được nói với Lục Tri An, tôi không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào.

 

Anh ta đã từng nghĩ rằng mình có sự lựa chọn giữa trái và phải, anh ta tin tưởng rằng Hứa Lâm rất ngây thơ trong sáng.

 

Thật ra thì Lục Tri An không phải trong một phút một chốc biến thành người như vậy. Chỉ là anh ta ít cầu kỳ hơn, ít gay gắt và thô lỗ hơn thôi.

 

Nhớ năm đó anh ta đi thi lập trình quốc tế ACM, đồng đội bị ốm nên một mình anh ta viết hai đoạn mã, thức trắng mấy ngày. Khi tôi trở về sau trận đấu, sải bước ra khỏi hành lang sân bay trong bộ vest, khi gặp anh ta, anh ta tựa đầu vào vai tôi và nói rằng anh ta buồn ngủ và sẽ ngủ ba ngày ba đêm trong khi tôi chỉ nghỉ ngơi một lúc ở nhà hàng sân bay, và quay lại trường để thảo luận luận án với giáo viên.

 

Lục Tri An đã nhận được ưu đãi siêu đặc biệt nhờ vào ba bài báo cốt lõi, và bước vào công ty lớn với tinh thần phấn chấn, nhưng gặp phải một người hướng dẫn đã lấy đi tất cả thành tích của anh ta và giẫm đạp lên anh ta trong quá trình thực hiện nhiệm vụ chung; khiến anh ta đau đớn cảm thấy mình hoàn toàn bị lợi dụng như một công cụ.

 

Tôi không có quyền buộc tội Lục Tri An không đủ dũng cảm để kiên định với ý định ban đầu của mình, bởi vì tôi chưa bao giờ phải chịu sự tra tấn có thể xóa sạch lý tưởng của mình như vậy.

 

Nhưng mối quan hệ của tôi với anh ta đã kết thúc.

 

Sau khi biết tôi sẽ về quê, Lục Tri An muốn hòa giải với tôi với thái độ rất khiêm tốn, nhưng tôi không muốn, vì mối quan hệ giữa tôi và anh ta đã rạn nứt và không thể không đoạn tuyệt hoàn toàn.

 

Hứa Lâm từ bỏ lời đề nghị ở của một công ty lớn, hủy tài khoản Weibo với 100.000 người theo dõi và đến Đan Mạch để học tập.

 

Đan Đan sinh em bé sau hai năm kết hôn, tôi được thăng chức thành dì Thu Thu.

 

Tôi mua một căn nhà ở quê, cách nhà bố mẹ không xa, sau khi thanh toán khoản đặt cọc, quỹ tiết kiệm bao gồm hầu hết các khoản vay thế chấp.

 

Trong quá trình cải tạo nhà, tôi tình cờ đọc được kế hoạch cải tạo một ngôi nhà cho thuê mà tôi đã thu thập được từ nhiều năm trước, trước khi rời khỏi khuôn viên trường, tôi thực sự tin rằng chúng ta có thể sống một cuộc sống dễ chịu hơn.

 

Chỉ có thể nói rằng cuộc sống luôn chứa đầy sóng gió, đặc biệt là trong các mối quan hệ. Nhưng dưới tình yêu thương và bảo bọc của gia đình, bạn bè, thầy cô, một cuộc sống sóng gió không có gì đáng sợ.

 

Giống như mấy ngày trước tôi đụng phải anh chàng ở góc phố khi đang dắt chó đi dạo, cậu ta rủ tôi cùng đi hiệu sách mua đồ, nếu hợp nhau, có thể cậu ta sẽ trở thành người yêu của tôi, cũng có thể chỉ là một người qua đường mà thôi, không có vấn đề gì cả.

 

Như Dương Thiến đã hát trong một bài hát: “Hãy lấy đó làm trò tiêu khiển, hãy chuẩn bị cho nụ hôn đầu tiên ở tuổi sáu mươi sáu.”

 

Có lẽ tôi sẽ không kết hôn cho đến khi tôi sáu mươi sáu tuổi.

 

(--END--)

Loading...