Đứng núi này trông núi nọ - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:53:27
Lượt xem: 1,998
13
Chưa đầy một tháng sau khi chia tay, tôi đã có một người theo dõi trên Weibo, người này đã thích một bài đăng trên Weibo của tôi từ lâu lắm rồi khiến tôi nhớ lại những ngày còn học cấp ba.
Tôi xem ảnh của người này rồi so với bối cảnh của khoảnh khắc của Lục Tri An thì là cùng một người, đó là Hứa Lâm.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Bọn họ mới hẹn hò chưa đầy một tháng và cô ta đang lôi kéo người yêu cũ của Lục Tri An để điều chỉnh mối quan hệ của mình?
Gần đây, cô ta đã đăng một chùm ảnh đồ ăn, một trong số đó là bàn tay của một người đàn ông đặt ngang qua bàn. Mong chờ hành trình biến tình yêu thầm lặng với một cô gái nhỏ thành hiện thực, được nhiều người nhận xét là quá đỗi ngọt ngào.
Hứa Lâm có số lượng người hâm mộ không hề nhỏ với 10.000 người hâm mộ trên Weibo, chủ yếu tập trung vào những cô gái xinh đẹp từ các trường nổi tiếng, hiện cô ta đã có một người bạn trai đẹp trai và nổi bật, cô ta liền cập nhật đời sống tình cảm hàng ngày.
Tôi thuận tay bấm vào theo dõi, nhìn cô ta thể hiện tình cảm của mình mà không có bất kỳ sóng gió nào.
Sau hơn nửa tháng như vậy, một người bạn học cũ vui vẻ nói với tôi rằng Lục Tri An muốn cầu hôn.
"Anh ta nói muốn làm đối phương ngạc nhiên và hỏi tôi đã liên hệ với công ty nào để lập kế hoạch cầu hôn."
"Dư Thanh Thu, tôi thật không nghĩ tới người anh ta cầu hôn không phải cô, thật đáng tiếc!"
"Cô hai mươi tám tuổi rồi? Sắp hai mươi chín. Phụ nữ càng lớn tuổi càng kém giá trị. Cô phải nhanh lên. "
Người bạn học này đã từng tỏ ra tốt với tôi, nhưng tôi vì ghét anh ta khoe khoang giàu có nên đã bỏ qua, không ngờ anh ta lại oán tôi đến tận bây giờ.
Trong khi anh ta đang nói chuyện phiếm, tôi đã xem được Weibo mới của Hứa Lâm. Cô ta đã tham gia vào một cuộc thảo luận về "Bạn có gì sau những số 0?" Sau khi liệt kê mức lương của mình và bạn trai, cô ta đã bị đặt câu hỏi trong khu vực bình luận.
Trong thời đại mà sinh viên đại học bình thường tốt nghiệp chỉ với thu nhập 5 đến 6 nghìn, thu nhập của các kỹ sư nghiên cứu thuật toán cao cấp thật đáng kinh ngạc.
Nếu Hứa Lâm lớn tuổi hơn, cô ta có thể ngó lơ, tự nhiên sẽ có người biết rõ nói hộ cô ta. Nhưng dù sao cô ta vẫn còn trẻ, vì vậy cô ta đã nhanh chóng chụp ảnh màn hình Quyết định lương mới của Lục Tri An. Hình có mờ nhưng vẫn có thể nhìn tên của Lục Tri An.
Công ty có quy định rõ ràng là không được tiết lộ chi tiết tiền lương, một khi bước vào ranh giới đỏ, anh ta sẽ bị sa thải và bị tịch thu quyền lựa chọn.
Vì chịu khó rải cơm c-hó cho cư dân mạng trong thời gian này, số lượng người hâm mộ của Hứa Lâm đã tăng lên hơn một trăm nghìn.
14
Cư dân mạng rất nhạy cảm với "tiền bạc" và "sự không công bằng", sự căng thẳng đã leo thang nhanh chóng đúng như dự đoán của tôi.
Ngay sau đó, Đan Đan phát hiện ra rằng tài khoản công việc của Lục Tri An đã bị ngừng hoạt động.
Trong các công ty Internet lớn, những người giỏi nhất cũng không phải là không thể thay thế. Họ luôn hành động mạnh mẽ và kiên quyết, đã quyết định là làm, nói sai thải là sa thải ngay.
Lục Tri An mất việc với mức lương hàng năm gần 800.000 nhân dân tệ, sau khi mất việc, tình yêu đích thực của anh ta cũng rời bỏ anh ta nốt.
Anh ta điên cuồng trong vòng bạn bè giữa đêm khuya.
"Món mỹ phẩm cô muốn, lần nào tôi không đích thân mua ngay cho cô?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-nui-nay-trong-nui-no/phan-5.html.]
"Chúng ta mới chia tay có mấy ngày mà cô đã đăng những chiếc túi do người đàn ông khác mua. Tôi không đủ tiền mua sao?"
Có lẽ vì không còn hy vọng quay lại với nhau nên ba ngày sau, Lục Tri An đã khóa vòng bạn bè và thay đổi ảnh đại diện của cặp đôi.
15
Tôi về thăm bố mẹ trong kỳ nghỉ hàng năm, nhân tiện tôi đến thăm giáo viên chủ nhiệm ở trường trung học.
Đứng trước bàn của thầy Chu, tôi nghe thấy tiếng cười đùa trên sân từ xa, âm thanh trong buổi chiều hoàng hôn, rất quen thuộc, như thể một giây sau tôi sẽ quay lại bàn học để làm những bài toán không bao giờ có hồi kết.
Thầy Chu cúi người mò mẫm trong ngăn tủ hồi lâu, cuối cùng đứng thẳng dậy, vỗ vỗ quyển kỷ yếu trong tay: “Tìm được rồi.”
Lớp bụi trên quyển kỷ yếu cho thấy mười năm thực sự đã trôi qua.
Sau khi cùng nhau xem những bức ảnh của lớp chúng tôi, thầy Chu lại lôi một cuốn kỷ yếu khác ra, chỉ vào một cô gái gầy guộc và hỏi tôi: “Đây là Hứa Lâm, em có nhớ không?”
Bây giờ từ "Hứa Lâm" tôi không nghe rõ lắm.
Nhưng có nhiều người trùng tên, thầy hỏi xong tôi xem thử, rồi lắc đầu.
Thầy Chu cười nói: "Em không nhớ cũng là bình thường, em ấy nhỏ hơn em rất nhiều tuổi."
“Năm đó em ấy đến trường, cánh tay phải bị gãy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, em ấy nói là em ấy tự ngã nhưng thầy nhìn cánh tay băng bó sơ sài, thầy nhớ tới bộ dạng hung ác và lưu manh của bố em ấy, thầy đoán là em ấy bị đánh.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Nghe nói bố Hứa Lâm lúc đầu bán hàng đa cấp, kiếm được nhiều tiền, nên mới đưa em ấy đến thị trấn học trung học, nhưng sau đó không kiếm được tiền nữa, ngay cả tiền sinh hoạt cũng không cho.”
"Có lần thầy đến nhà giúp em ấy làm thủ tục hộ nghèo, thầy thấy bố Hứa Lâm kéo em ấy lên xe, muốn đưa em ấy đến quán rượu của đại gia nào đó. Đây chẳng phải là ép con gái đi cùng sao?"
“Cũng may Hứa Lâm có chí tiến thủ, thi luôn nằm trong tốp ba. Nhưng sau khi bị gãy tay phải, đến kỳ thi giữa kỳ, em ấy không viết được bằng tay, còn đứng cuối bảng toàn trường. Thật ra những đứa trẻ bình thường sẽ nhân cơ hội trốn thi, nhưng đứa nhỏ này tâm tư nặng nề, cả ngày cúi đầu, thoạt nhìn sẽ ngạc nhiên."
Nói đến đây, thầy Chu cười rồi liếc nhìn tôi một cái, nói: "Lúc này, thầy nghĩ tới bạn học Tiểu Thu."
Tôi chợt nhớ ra.
Khi còn học trung học, tôi đã tham gia đội bóng đá nữ, mặc dù kỹ năng của tôi không tốt nhưng tôi đã có thể chạy tới chạy lui trên sân cỏ một cách hoạt bát. Một ngày nọ, tôi bị ai đó đánh khi đang chơi bóng, và tôi chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, nhưng trong một lúc bất chợt, tôi đã đỡ mặt đất bằng tay phải của mình. À, tay tôi bị gãy.
Trước đó không lâu, một cậu bạn đã bị gãy chân khi chơi bóng rổ, thầy Chu đã dặn chúng tôi phải cẩn thận, nhưng tôi lại mang đến cho thầy một bất ngờ khác. Thầy Chu tức giận đến mức bế chúng tôi đến dãy đầu tiên của lớp học và đặt chúng tôi ở bên trái và bên phải như một lời cảnh cáo.
Ngày nào cũng bị thầy giám sát, không thể lén lút đọc tiểu thuyết, thật sự rất nhàm chán, nên tôi tập viết bằng tay trái, khi cánh tay phải hồi phục, tôi đã đã có thể viết bằng tay trái một cách nhuần nhuyễn.
Thầy Chu đã kể cho tôi nghe về một người bạn cùng trường cũng bị gãy tay phải trên WeChat và nhờ tôi viết một lá thư bằng tay trái để động viên em ấy.
Năm đó, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn còn ở nhà, chưa Bắc tiến. Tôi cảm thấy kỹ năng viết bằng tay trái của mình vẫn còn nên tôi đã viết một bức thư dài vô cùng tâm huyết, sau đó tôi lôi khối bột bó tay của mình ngày trước từ trong góc ra và gửi nó đi cùng với bức thư.
Ngoài ra, trên tờ giấy thi không có một chữ nào, tôi vẽ rất nhiều ký hiệu ma quái. Tôi muốn cho em ấy thấy rằng sẽ không có vấn đề gì nếu em ấy bị điểm 0 trong kỳ thi.
Cô bé đó đọc thư của tôi, một tháng sau mới hồi âm, nét chữ đã rất đẹp.
Vì có mối quan hệ như vậy nên tôi lại xem ảnh của cô bé đó, trong bức ảnh tập thể sau kỳ thi tuyển sinh đại học, em ấy vẫn mặc đồng phục học sinh mùa hè, chiếc áo sơ mi trắng và quần đen trông thật giản dị và nổi bật giữa đám đông. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, em ấy vẫn là một cô gái thanh tú và xinh đẹp với khuôn mặt quen thuộc.