Đúng người đúng thời điểm - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-14 18:31:22
Lượt xem: 1,113
Đính hôn bốn năm, Hạ Dương vẫn không chịu cưới tôi.
Hắn nói: “Không muốn chờ thì cô có thể c..út.”
Hôm sau tôi liền hủy hôn rời khỏi Diêm Thành, đi ngao du khắp nơi, tìm kiếm tình yêu mới.
Sau đó, chúng tôi gặp lại nhau trong tiệc mừng thọ bà cụ Hạ.
Hắn luống cuống tay chân lấy ra một chiếc nhẫn.
Tôi dửng dưng như không đưa giấy chứng nhận kết hôn ra.
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”
“Ai?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Chú Bảy của anh, Hạ Trạch Viễn.”
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest mang giày da bước nhanh tới ôm eo tôi, nói:
“Sau này mày phải gọi em ấy là thím Bảy.”
1
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tôi ngồi trên thềm đá lạnh băng suốt cả tiếng đồng hồ, không ngừng gọi điện cho Hạ Dương, nhưng những gì nghe được vẫn chỉ có giọng của tổng đài.
Trước đây tôi sẽ lo lắng cho sự an toàn của hắn. Sau nhiều lần, tôi biết hắn chỉ không muốn tôi quấy rầy hắn mà thôi.
Nhưng hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ tôi, ngày này những năm trước hắn đều cùng tôi đi tảo mộ, có cáu kỉnh thế nào thì hôm nay cũng nên nghĩ cho cảm nhận của tôi chứ?
Tôi thất vọng nghĩ, sau đó quyết định không chờ nữa.
Vừa đứng dậy tôi đã thấy bóng ai đó từ xa đi tới, thâm tâm không khỏi vui mừng; nhưng chờ đối phương đến gần tôi lại phát hiện người nọ không phải Hạ Dương mà là anh em tốt của hắn, Lục Đình Châu.
“Tôi đến thăm chú dì một chút.”
Hắn ta khom người đặt bó hoa cúc trước mộ, nói tiếp: “Tiện thể cho cô xem thứ này.”
Hắn ta mở điện thoại, chọn một đoạn video.
Trong phòng bao đèn đóm mờ ảo, áo sơmi Hạ Dương phanh quá nửa, trong lòng là một người phụ nữ trông rất quyến rũ, cánh tay thon dài đặt trên cơ bụng hắn.
Tôi nhận ra gương mặt đó, là tiểu minh tinh phái lưu lượng mới nổi Thẩm Thư Nguyệt.
Nếu tôi nhớ không lầm thì cô nàng ký hợp đồng quản lý với công ty do nhà họ Hạ nắm cổ phần.
Đang lúc vui vẻ, có người nhắc đến tôi: “A Dương, ông với Lê Niệm đính hôn đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa đăng ký nữa hả?”
Hạ Dương liếc Thẩm Thư Nguyệt, chậm rãi đáp: “Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”
“Ông chơi bời kiểu này không sợ Lê Niệm chạy mất à?”
Hắn giễu cợt: “Cũng chẳng ai chờ cưới cô ta, cô ta chạy theo ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-nguoi-dung-thoi-diem/1.html.]
“Ông tự xem lại mình đi, tuy đúng là Lê Niệm một lòng một dạ với ông, nhưng mỗi người đều có một điểm giới hạn, nếu vượt qua sẽ chẳng có kết quả gì tốt đâu.”
Người nói là Lục Đình Châu.
Video kết thúc, hắn ta nói với tôi: “Hôm qua bọn tôi lên du thuyền, những người khác còn chưa lên bờ đâu, tôi thấy lần này cậu ta đã đi quá xa rồi. Dù sao cái gì cần nói tôi cũng nói với cô rồi, cụ thể muốn làm gì thì cô tự quyết định.”
Tôi ngây người tại chỗ, nhớ đến cuộc tranh cãi hôm trước với Hạ Dương.
Lý do là tiệc sinh nhật bà hắn cận kề, bà cụ đích thân gọi điện hỏi tôi năm nay liệu có thể chúc thọ bà với thân phận cháu dâu hay không.
Tôi chỉ đành đùa giỡn lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, sau đó chờ Hạ Dương về thì thuận miệng nhắc tới việc kết hôn.
Hắn vẫn tỏ thái độ phiền chán với chuyện này như thường lệ.
“Gấp cái gì? Cô chỉ cần cần biết một ngày nào đó cô sẽ là bà Hạ, vậy là đủ rồi.”
“Một ngày nào đó là ngày nào?”
Tính tình tôi vốn ôn hòa, kể cả khi nổi giận giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao hắn chọn tôi làm lốp dự phòng; nhưng dù tôi có điềm đạm đến mấy đi chăng nữa thì vẫn chọc giận hắn.
“Nếu cô không muốn đợi thì có thể c..út.”
Sau đó tôi mất liên lạc với hắn.
Không biết Thẩm Thư Nguyệt này có thể đợi bên cạnh hắn bao lâu đây?
Tôi cứng nhắc cong khóe môi, nói cảm ơn với Lục Đình Châu, sau đó lại hỏi hắn ta: “Sao lại giúp tôi?”
Hắn chần chừ chốc lát rồi hắng giọng, nói: “Ừm, thật ra thì… tôi khá thích cô, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không theo đuổi, dù sao thì tôi cũng tệ chẳng khác gì Hạ Dương. Lê Niệm, tôi hi vọng cô sẽ hạnh phúc.”
“Sẽ như vậy.”
Khoảnh khắc tôi quyết định từ bỏ, lòng tôi chợt trống trải vô cùng.
Tôi thu xếp hành lý, cả căn nhà cũng dọn trống như cũ, cả những vật dụng không dùng tới ở nhà cũ nhà họ Hạ cũng lấy đi toàn bộ.
hú Hạ đạp hắn quỳ xuống.
“Tự anh nói rõ ràng xem mình đã làm ra cái chuyện tốt gì!”
Cả người Hạ Dương toàn mùi rượu, hắn ù ù cạc cạc.
“Con làm gì chứ?”
“Cô lại buộc tội vớ vẩn gì tôi với mọi người vậy hả?”
Hắn nổi giận đùng đùng nhìn tôi.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, tôi đặt chiếc nhẫn đính hôn, vòng tay gia truyền bằng ngọc và thẻ ngân hàng lên bàn.
“Chú dì, bà nội, con xin lỗi vì đã làm mọi người thất vọng. Con nghĩ Hạ Dương cứ lần lữa không chịu kết hôn với con nhất định là do anh ấy đã có dự định riêng, con cũng không lãng phí thời gian với anh ấy chi nữa. Sau này hai nhà chúng ta vẫn như trước, chỉ cần mọi người không để bụng, con vẫn là con gái, cháu gái của mọi người, còn con và Hạ Dương thì thôi đi.”
Nói là hai nhà, nhưng nhà tôi chỉ còn một mình tôi.
Kể từ khi cha mẹ tôi qua đời trong vụ tai nạn máy bay khi tôi mới mười tuổi, thế giới của tôi đã sụp đổ.