Đừng ly hôn, được không - 5
Cập nhật lúc: 2025-01-22 13:49:50
Lượt xem: 577
Tôi kéo tay áo hắn và mỉm cười mệt mỏi: "Ăn cùng nhau đi!"
Hắn mỉm cười bất lực và đầy tự hào trước ống kính: “Vợ tôi dính người quá, tôi cũng chẳng làm gì được nên đành phải ăn cùng cô ấy thôi!”
Thế là hai chúng tôi cùng nhau ăn hết hộp mì.
Ăn xong, Lương Ngạn Châu cầm hộp lên uống hết nước súp, không khỏi tự hào: "Tay nghề của anh quá tốt."
…
Các đoạn phim ngắn nối tiếp nhau.
Buổi tối khi tôi đang ngủ, Lương Ngạn Châu ôm tôi từ phía sau. Mùa đông, tầng hầm nhỏ giọt nước đóng thành băng, tôi rùng mình vì lạnh và cảm giác như chăn điện đã mất đi hơi ấm. Tôi run giọng hỏi Lương Ngạn Châu: “Khi anh đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, anh có đưa em cùng đi lên thảm đỏ không?”
“Đương nhiên!” Hắn không chút do dự.
"Anh muốn cảm ơn em đầu tiên. Đến lúc đó, anh sẽ nói, cảm ơn vì tôi đã có người vợ tốt nhất trên đời. Nếu không có vợ tôi, tôi sẽ không có được ngày hôm nay!"
Tôi mỉm cười và đẩy hắn.
"Anh đ--iên à!"
Hắn không thể không vui mừng.
"Em chê anh bệnh sao!"
Đúng lúc đó bụng tôi réo lên, tôi sờ cái bụng trống rỗng của mình mà không khỏi thở dài.
"Ngạn Châu, khi nào chúng ta mới có thể sống tốt?"
Lương Ngạn Châu im lặng một lúc rồi mỉm cười.
"Sẽ sớm thôi. Bạn anh nói rằng vài ngày nữa cậu ấy sẽ hỏi công ty của cậu ấy xem họ có cần người mới không. Hoặc trong vài ngày tới anh sẽ đến các đoàn phim xem có cần tuyển thêm diễn viên không."
Giọng hắn có phần trống rỗng: “Nguyễn Tranh, em đã cùng anh chịu đựng nhiều như vậy, sau này em có hối hận không?”
Tôi quay lại ôm hắn, mỉm cười nói: “Không đâu, anh còn làm cho em món mì bò kho đặc biệt nữa mà. Em chỉ tùy tiện nói thôi. Chỉ cần hai chúng ta ổn là em hài lòng lắm rồi."
Lương Ngạn Châu không nói gì nữa, chỉ ôm tôi chặt hơn. Một lúc lâu sau, khi tôi đã chìm vào giấc ngủ, hắn thì thầm:
"Nguyễn Tranh, anh sẽ không để em thất vọng. Anh nhất định sẽ cho cho em cuộc sống thật tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-ly-hon-duoc-khong/5.html.]
5
Lương Ngạn Châu và tôi không nói gì sau khi xem các đoạn phim. Thực sự, tôi gần như đã quên mất những ký ức này. Lúc đó Lương Ngạn Châu thích ghi lại cuộc sống của chúng tôi, nhưng sau đó hắn ngày càng bận rộn hơn và không còn ghi lại nữa.
Sau khi Lương Ngạn Châu thành công, hắn dường như quyết tâm hoàn toàn thoát khỏi quá khứ và không bao giờ nhắc đến những điều này nữa. Sau đó, Lương Ngạn Châu đã giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Chỉ là người đi cùng hắn trên thảm đỏ không phải là tôi mà là Lâm Mộ Tuyết.
Bức ảnh của họ thống trị trang nhất và lưu lại trước mắt tôi rất lâu. Hắn cũng không hề cảm ơn tôi. Hắn gửi lời cảm ơn đến đoàn làm phim, các nhân viên và bạn diễn Lâm Mộ Tuyết.
Vết m.á.u trên mặt Lương Ngạn Châu nhạt dần, hắn chậm rãi quay đầu lại. Hắn hình như muốn nhìn tôi nhưng lại không dám nhìn tôi, chỉ có thể cúi đầu. Người đàn ông luôn nói rằng sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng này đã quên mất lời hứa năm đó từ lâu và khiến tôi hoàn toàn thất vọng.
“Thật xin lỗi,” hắn run rẩy nói: “Nguyễn Tranh, tôi…”
Nắm tay của hắn nổi lên gân xanh, giọng nói dường như nghẹn ngào, không thể tiếp tục.
Tôi bình tĩnh nói: "Anh không cần phải xin lỗi tôi. Tôi tin rằng anh thực sự có ý đó khi nói rằng anh sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng."
Chỉ là hắn không còn yêu tôi nữa, đó là sự thật.
Số lượng bình luận đã tăng lên rất nhiều.
[Trời ạ, Nguyễn Tranh đã cùng Lương Ngạn Châu chịu khổ nhiều năm như vậy, bây giờ tôi mới có thể hiểu được cô ấy một chút... Nếu như tôi ở cùng một người đàn ông chịu khổ nhiều năm như vậy, khi hắn thành đạt lại đi tán tỉnh người phụ nữ khác, tôi chắc chắn sẽ không thể được như cô ấy.]
[Lương Ngạn Châu mặt mũi tốt như vậy, không ngờ lại là một tên cặn bã.]
[Lâm Mộ Tuyết thực sự đã sẵn sàng rồi phải không? Đây không phải là tiểu tam sao? !]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Cũng không phải Châu Châu bắt Nguyễn Tranh cùng anh ấy chịu khổ, cô ta tự nguyện thì có thể trách ai? Hơn nữa, chẳng phải cô ta đã tiêu số có được từ sự nổi tiếng của Châu Châu sao? Tại sao cô ta lại giả vờ là nạn nhân?]
…
Ban đêm, khi tôi đang ngủ, Lâm Mộ Tuyết lại gọi điện. Lương Ngạn Châu, người thường trả lời cuộc gọi, lần này lại rất nhanh liếc nhìn rồi nhấn nút cúp máy.
Hắn ngồi ở góc giường, ngập ngừng nói: "...Tối nay làm sao tôi ngủ được? Chỉ có một cái giường thôi."
Tôi quay lại và liếc nhìn chiếc giường. Tôi và Lương Ngạn Châu đã từng chen chúc trên chiếc giường đơn cao 1,5 mét này suốt ba năm. Dù lúc đó nghèo nhưng trong lòng chúng tôi tràn ngập tình yêu và kỳ vọng vào tương lai. Thật cay đắng nhưng tôi cũng không cảm thấy đau chút nào.
Bây giờ hắn đã phát triển, giàu có và ở tuyến đầu. Hắn nói tôi đã cùng hắn chịu đựng gian khổ, đó là sự thật, nhưng nỗi cay đắng trong lòng tôi chỉ đến sau ngần ấy năm.
Tôi đứng dậy nói nhỏ: “Tôi đi ra ngoài, anh ngủ đi.”