Đừng Hẹn Ngày Trở Lại - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:17:55
Lượt xem: 116
14
Vào ngày xuất viện, Mạnh Kính Chiêu lại hỏi tôi cùng câu hỏi lần thứ hai.
"Từ Sơ Niệm, cô có muốn đi theo tôi không?"
Nhưng lần này tôi không đưa ra câu trả lời một cách dễ dàng như lần trước.
Anh mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản và đẹp mắt, theo sau là các vệ sĩ và trợ lý.
Rõ ràng là nhìn anh có vẻ hiền lành dịu dàng.
Ngay cả việc nói chuyện cũng không nhanh không chậm, luôn bình tĩnh không chút biến động.
Nhưng chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tôi không còn là Từ Sơ Niệm ngu ngốc và đơn giản như trước nữa.
Nếu tôi đi theo anh thì sau này tôi sẽ không phải lo đến cơm ăn áo mặc nữa.
Nhưng cũng dễ đoán được đó sẽ là cuộc sống giống một con chim trong lồng, giống như một con rối.
Nhưng khi anh nhìn tôi như thế này.
Đôi lông mày trong sáng và dịu dàng đó lại khiến tôi có những ảo tưởng lẽ ra không nên có.
Dường như câu hỏi của anh luôn chứa đựng sự chân thành nào đó.
Việc từ chối, tôi đã lưỡng lự rất lâu trước khi nói ra.
"Ông Mạnh, tôi cảm ơn ông rất nhiều."
"Nhưng tôi thực sự xin lỗi, tôi không thể đi cùng với ông được."
Khoảnh khắc tôi nói những lời đó, tôi cảm thấy như không khí xung quanh tôi trở nên yên tĩnh.
Những người đứng phía sau anh nín thở, nhìn xuống đất, im lặng.
Ngay cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy.
Tôi cũng không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay dần dần nhớp nháp.
"Được."
Giọng nói của Mạnh Kính Chiêu phá vỡ sự bình tĩnh khó chịu này.
Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, vẫn không nhìn ra được anh tức giận hay bình tĩnh.
“Chỉ là, cô sẽ phải vất vả.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không, ông không cần phải lo lắng cho tôi.”
Mạnh Kính Chiêu khẽ gật đầu: “Có đủ tiền tiêu không?"
"Đủ."
"Nếu có khó khăn gì, nhớ tìm tới tôi."
"Vâng."
"Từ Sơ Niệm, những lời này không chỉ là lời nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-hen-ngay-tro-lai/chuong-7.html.]
Tôi vội vàng nói: “Ông Mạnh, tôi có thể làm được, tôi sẽ không ngu ngốc.”
"Tốt."
Mạnh Kính Chiêu nhìn tôi lần cuối.
Sau đó anh quay người và lên xe.
Tôi nhìn chiếc xe đi xa cho đến khi không còn nhìn thấy nó nữa, mới nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, chậm rãi thở ra một hơi.
15
Xe đã rời khỏi bệnh viện một lúc lâu.
Mạnh Kính Chiêu vốn im lặng bấy lâu nay đột nhiên lên tiếng:
"A Càng, trông tôi rất đáng sợ phải không?"
"Ông Mạnh, trên đời này không có người nào dịu dàng hơn ngài, sao ngài lại hỏi vậy?"
“Trông cô ấy có vẻ sợ tôi.”
A Càng ngẩn người, cố gắng phản bác:
"Cô Từ chẳng qua là chưa biết ngài thôi, dù sao hai người mới chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn.”
Mạnh Kính Chiêu dường như không nghe thấy câu trả lời của A Càng.
Anh nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, dùng ngón tay thon dài xoay chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay.
Anh lẩm bẩm như đang nói với chính mình: “Cho dù có đứa trẻ, cô ấy vẫn không chịu ở bên cạnh tôi.”
A Càng im lặng, quả thực cũng không biết phải nói gì tiếp theo.
Ngày hôm đó, khi cô Từ hét lên cầu cứu, anh ấy cho rằng ông Mạnh chỉ là nhất thời động tâm nên mới ra tay cứu giúp.
Dù đã đưa người đó về nhà nhưng A Càng cũng không nghĩ nhiều.
Ông Mạnh đã sống một mình bao nhiêu năm rồi.
Chưa kể bà cụ nhà họ Mạnh đang lo lắng đến sắp phát điên rồi.
Ngay cả những người xung quanh nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
Không ngờ cô gái ấy lại thà ra ngoài chịu khổ còn hơn ở lại.
Bản thân A Càng cũng từng phải trải qua khó khăn.
Nhưng những ngày đó, khi thấy cô Từ lần mò ra khu ổ chuột, làm việc cật lực để có được ba bữa ăn mỗi ngày đến mức hai tay đầy vết phồng rộp.
A Càng không thể không xúc động.
Cô Từ sinh ra trong một gia đình giàu có, có lẽ từ nhỏ chưa từng phải rửa một cái bát nào.
Nhưng giờ lại có thể chịu đựng sự khốn khổ và mệt mỏi như vậy.
Làm sao có thể không khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Có lẽ chính vì sự kiên cường, bướng bỉnh của cô Từ mà ông Mạnh ngày càng bị cô thu hút hơn.
Sau đó anh mới cho người bí mật bảo vệ suốt chặng đường và chọn những người đáng tin cậy nhất để theo cô về nước.
Sau đó lại có tin cô Từ suýt bị sẩ.y th.ai.