Đừng để lạc vào sự ám ảnh - 6
Cập nhật lúc: 2025-02-04 01:29:51
Lượt xem: 295
Người giúp việc nhìn thấy, vội vàng gọi cấp cứu.
Sau khi tỉnh lại, Giang Nghiêm mặc quần áo của vợ vào, trang điểm buồn cười, vừa bế con vừa tự nói chuyện.
Mẹ anh cho anh một bạt tai, anh chỉ sờ mặt mình và nở nụ cười một cách ngốc nghếch. BA anh tìm người đốt tất cả quần áo, trang sức của vợ cũ. Anh bị bốn người đè trên mặt đất dơ bẩn, nhìn ngọn lửa thiêu rụi mọi dấu vết của cô ấy.
Mẹ anh quỳ xuống bên anh cạnh anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Con quên lời cuối cùng Minh Châu nói với con rồi sao?”
Cô ấy nói: A Nghiêm, quên em đi.”
Giang Nghiêm tỉnh lại, lại có vẻ điên loạn. Mỗi ngày ngoại trừ kiếm tiền chính là trông con, chỉ ngủ bốn tiếng, hận không thể liên tục làm việc hai mươi bốn giờ một ngày.
Công ty càng ngày càng tốt, thân thể của anh lại càng ngày càng kém. Ba mẹ sắp xếp xem mắt cho anh, anh thản nhiên tiếp nhận. Tất cả yêu cầu của tôi đối với anh, anh thản nhiên chấp nhận. Anh đối xử tốt với tôi, muốn tiền trả tiền, muốn quyền trả quyền. Hận không thể nâng tất cả báu vật trên đời này lên trước mặt tôi. Anh sẽ chuyển món nợ quá khứ với cô ấy sang một người khác để làm tê liệt bản thân và bù đắp cho sự thiếu hụt nội tâm của mình.
Tôi và Giang Nghiêm gặp nhau, cũng không phải ngoài ý muốn, là tôi cố ý.
Ba năm trước, ba mẹ tôi vì em gái mà trộm tác phẩm dự thi của tôi, là Giang Nghiêm đã yêu cầu bảo vệ thả tôi ra và ngăn ba mẹ tôi lại, để cho tôi có cơ hội đứng dưới ánh đèn và nói ra sự thật.
Tôi trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, vốn định giáp mặt cùng anh nói một tiếng cảm ơn, nhưng rốt cuộc không gặp lại anh.
Sau đó tôi đến công ty của Giang Nghiêm làm việc, biết được bà Giang đang tìm mẹ cho cháu gái.
Vì động cơ ích kỷ của mình, tôi đã lên kế hoạch gây tai nạn, nhưng dường như anh đã quên tôi.
Cũng đúng, anh làm sao có thể nhớ rõ tôi.
9
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bạn thân nhìn chai rượu và tàn thuốc đầy đất, cau mày.
Cô ấy xuyên qua đống rác đi tới bên cạnh tôi, vung giày cao gót lên, đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất.
“Tiểu Thập Nguyệt à, cậu không thể chán chường nữa, chỉ là một người đàn ông mà thôi, không tiện đổi nữa.”
“Đúng vậy.”
Bình rượu đụng vào nhau, trong phòng vang vọng tiếng vang thanh thúy.
Tôi tựa vào vai cô ấy, nước mắt chảy vào sau tai tôi, thấm vào trong áo khoác âu phục màu đen của cô ấy.
Anh quả thật quá tốt.
Tất cả những điều tốt đẹp từ anh đều đến vì một người phụ nữ khác. Rõ ràng ngay từ đầu anh đã nói sẽ không yêu tôi, tôi lại tham lam muốn nhiều hơn.
Hôn lễ của tôi và Giang Nghiêm vô cùng xa hoa, chúng tôi bước vào hôn nhân trong sự chúc phúc của ba mẹ, người thân và bạn bè.
Ngoại trừ trái tim, tất cả sự quan tâm và săn sóc mà người chồng nên làm đều vượt quá mức người thường dành cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-de-lac-vao-su-am-anh/6.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ban đầu tôi chỉ là muốn tiếp cận anh, dần dần tôi phát hiện mình muốn chiếm hữu anh. Ý nghĩ đó, giống như dây leo xấu xa, lan ra khắp cơ thể tôi.
Tôi thật sự rất muốn người tôi yêu cũng yêu tôi. Tôi muốn yêu, không cần bù đắp, không cần mắc nợ, không cần xin lỗi, không cần tự trách mình.
Bạn thân vòng qua vai tôi, vỗ nhẹ lưng tôi.
Nước mắt của tôi vào giờ phút này cuối cùng như lũ vỡ đê, toàn thân tôi run rẩy không kiểm soát được, tôi khóc nức nở, không thở được.
“Cô ấy, tên của cô ấy, là Minh Châu, Thịnh Minh Châu.”
Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, và Pearl là tên trước khi cô ấy đổi.
Tôi di chuyển đến bên cạnh bàn, nhìn nồi lẩu cay trên bàn, dầu đỏ đặc lại nổi lềnh bềnh trên mặt nước...
Tôi gắp một miếng thịt, bỏ vào trong miệng, cận thẩn thưởng thức.
Sinh nhật Tiểu Bảo hàng năm, nửa đêm Giang Nghiêm đều lén ra ban công ăn lẩu cay. Vừa khóc vừa ăn.
Tôi lén nếm thử một miếng đồ ăn còn sót lại. Rõ ràng không cay.
Bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay gắp thức ăn của tôi. Tôi rũ mắt xuống, hai giọt nước mắt nhỏ vào trong nồi lẩu đã lạnh ngắt.
“Tử Thư, món này cay quá.”
“Thập Nguyệt, anh ta đang ở ngoài cửa.”
Tôi khóc nhiều đến mức bối rối. Khi tôi đang nửa tỉnh nửa mê, một đôi bàn tay mát lạnh chạm vào trán tôi. Tôi nắm tay anh cọ cọ lên má.
“Giang Nghiêm.”
Người trong bóng tối thở dài, ngón tay hơi thô ráp lau qua khóe mắt của tôi, mang đi giọt nước nóng hổi kia.
Khi tỉnh lại, đầu tôi muốn nứt ra, cổ họng sắp bốc khói.
Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc than, oán trách của một cô bé: “Ba, Tiểu Bảo cũng muốn vào thăm mẹ.”
“Không thể, mẹ đang nghỉ ngơi.”
Búp bê sữa mềm mại xinh đẹp bị cự tuyệt ngoài cửa, tôi nhận lấy nước ấm Giang Nghiêm đưa tới, uống một hơi cạn sạch.
“Giang Nghiêm, chúng ta ly hôn đi. Là lỗi của tôi, tôi sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, nếu như anh cần bồi thường...”
“Thập Nguyệt.” Anh ngắt lời tôi, nhưng chỉ gọi tên tôi.
Thời gian bình tĩnh lại trước ly hôn là 30 ngày. Tôi không muốn lãng phí năng lượng của mình và trở thành một kẻ điên nữa.