Đừng để lạc vào sự ám ảnh - 3
Cập nhật lúc: 2025-02-04 01:28:17
Lượt xem: 294
4
Buổi tối, những người giúp việc đứng ở cửa sốt ruột nhìn xung quanh, xoa tay.
Tôi đang ở trong bếp làm tôm chiên.
Khi tôi cắt tôm hùm Boston thành từng miếng lần thứ ba thì Giang Nghiêm đã trở về.
Anh cầm lấy tay cầm d.a.o của tôi, giọng nói sâu lắng quyến rũ trêu chọc bên tai tôi: “Nó sắp sợ hãi rồi, để anh làm cho.”
Tôi đẩy anh ra, cầm đao, ánh mắt kiên định: “Anh đi ra ngoài chờ đi, hôm nay em nhất định sẽ làm một bữa tiệc lớn cho anh.”
Nụ cười trên mặt anh bỗng nhiên biến mất, mày nhíu lại, như thể đang chịu đựng điều gì đó. Lúc ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải Vương quản gia đang nghe lén bên ngoài.
Chẳng lẽ lúc tôi cầm d.a.o đã dọa anh?
Rõ ràng là tôi không có năng khiếu nấu ăn. Lăn qua lăn lại ba giờ, cuối cùng vẫn là má Vương làm.
Tiểu Bảo ăn cơm chiên dứa, chân thảnh thơi đung đưa nhàn nhã trên không trung: “Cơm dứa mẹ làm thật ngon.”
Tôi xấu hổ cười cười, vùi đầu vào trong bát.
Lúc Tiểu Bảo trở về tôi hỏi nó thích ăn gì, sau đó tôi bắt đầu làm cơm dứa, cuối cùng nhận được một đống than đen...
Tôi lén liếc mắt nhìn Giang Nghiêm một cái, khóe miệng anh hơi nhếch lên, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Bảo: “Vậy Tiểu Bảo phải cảm ơn mẹ thật nhiều nhé.”
Rõ ràng anh đang cười, nhưng hốc mắt kia là thứ nước màu đỏ mà tôi không thể rõ ràng hơn.
Anh đã khóc.
Tối hôm đó, sau khi ăn, tôi lấy món quà đã chuẩn bị cho Giang Nghiêm ra và bảo anh thay chiến bào.
Lông mày anh hơi nhíu lại, rõ ràng có chút kháng cự, nhưng anh vẫn bước vào phòng thay đồ và phối hợp với tôi.
Tôi đột nhiên không biết tốt xấu. Tại sao anh phải phối hợp với tôi, tại sao không cự tuyệt tôi chứ!
Dưới ánh đèn chiếu rọi, dáng người anh vô cùng tốt, sợi xích sao bạc nhấp nhô lên xuống, quấn quanh n.g.ự.c anh, cuối cùng kéo dài vào trong khe rãnh nhân ngư tuyến của anh.
Màu đỏ của nước còn lại ở đuôi mắt rất chói mắt, nhất định phải dùng cách của tôi che lại, mới có thể triệt tiêu.
Một hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra từ đầu ngón tay. Cổ anh hơi đỏ, gân xanh nổi lên.
Tôi cố gắng che giấu đôi mắt sâu thẳm khiến tôi ghen tị đến phát điên, lấy ra một dải ruy băng màu bạc che khuất tầm mắt anh.
“Không muốn.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-de-lac-vao-su-am-anh/3.html.]
Tôi thu tay lại, ném dải lụa xuống đất.
Rất tốt, tôi biết anh mở miệng cự tuyệt tôi.
Mưa rào vừa tạnh, tôi nằm trên sô pha, giơ tay che khuất hốc mắt mình.
Anh phối hợp rất tốt, tôi có thể cảm giác được tất cả biến hóa rất nhỏ trong thân thể anh. Thậm chí lúc trước tôi nói anh không khắc phục nhược điểm mà tôi đã chỉ ra, lần này anh đã khắc phục.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm tan vỡ của anh tôi lại không thể tiếp tục nữa.
Anh có ý gì, lạnh mặt với tôi để thể hiện thù hận sao? Cũng không đúng, anh cũng không có lạnh mặt, chỉ là cặp mắt kia...
“Xin lỗi, là anh không phối hợp tốt.”
Trên đầu vang lên giọng nam trầm thấp khàn khàn. Anh ăn mặc lịch sự, nhã nhặn và cầm một hộp quà trong tay. Trong ấn tượng của tôi, bình thường anh có vẻ ngoài rất đứng đắn, đén sợi tóc cũng có độ cong giống nhau.
Quả bóng hồng nhỏ bé đứng ở cửa, tay cầm gối, phát ra giọng nói trẻ con: “Hôm nay Tiểu Bảo muốn ngủ với mẹ được không?”
Giang Nghiêm bế con bé lên, đi ra ngoài: “Hôm nay mẹ mệt rồi, Tiểu Bảo ngủ một mình, được không?”
Âm thanh càng lúc càng xa, tôi nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ sát đất, trong sân là hoa hồng tôi thích nhất và tác phẩm điêu khắc trong đài phun nước là tác phẩm đầu tiên tôi thiết kế. Dường như mọi thứ ở đây đều là dấu vết của tôi.
Một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng ký ức từ nhỏ đến lớn và cơ thể tôi liên tục nhắc nhở tôi rằng điều này là không thể.
5
Tôi vẫn lấy tóc Tiểu Bảo đi làm xét nghiệm DNA.
Trong lúc chờ đợi kết quả, tôi nhắn tin cho Giang Nghiêm, bảo anh trưa nay trở về mang cho tôi một bó hoa sơn trà.
Nửa giờ sau, anh trả lời “Được”.
Vào lúc chạng vạng, ánh sáng mặt trời mờ ảo chiếu qua lớp kính xuống đá cẩm thạch trắng.
Tôi nhìn hoa sơn trà đỏ tươi trong bình sứ trắng. Màu đỏ đó tựa như một dải lụa quấn chặt lấy tôi khiên không thể thở nổi.
Trong thùng rác là những mảnh giấy vụn. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng động của con lắc.
Đêm đến, tôi tỉnh giấc sau cơn ác mộng và thấy mình đang ở một nơi lạnh giá. Di động của Giang Nghiêm vẫn nằm trên tủ đầu giường.
Tôi mặc áo khoác và đi theo ánh lửa yếu ớt trên ban công.
Giang Nghiêm ngồi thụp xuống góc phòng, đầu dựa vào tường, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, tia lửa lóe sáng trên tay.
Tôi ngồi xổm ở góc phòng, nhìn anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhìn anh dọn tàn thuốc trên ban công, rồi nhìn anh bước vào phòng làm việc.
Tôi đẩy cửa kính ban công ra, đi đến góc đó, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.