Đừng để lạc vào sự ám ảnh - 1
Cập nhật lúc: 2025-02-04 01:16:32
Lượt xem: 118
ĐỪNG ĐỂ BỊ LẠC VÀO SỰ ÁM ẢNH [FULL]
Tác giả: 雪糕
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Đêm nghi ngờ ông xã hư hư thực thực ngoại tình, thủ đoạn của tôi đặc biệt tàn nhẫn, anh suýt nữa thì chịu không nổi.
“Thập Nguyệt, đừng nhẹ như vậy.”
Tôi trầm mặc không nói, tầm mắt dừng lại ở khóe mắt anh, từng chút một kéo anh xuống vực thẳm.
Sau đó, tôi tìm thấy một chiếc hộp cũ không tì vết trong căn gác xép bẩn thỉu nhỏ hẹp.
Mượn ánh sáng điện thoại, tôi bước vào tám năm anh và vợ cũ tìm hiểu, yêu nhau và sống bên nhau.
Thật buồn cười khi tôi thậm chí còn không phải là thế thân.
1
[Điều tuyệt vời nhất về người vợ cũ là cho dù tôi hận cô ấy thế nào, nhìn rõ cô ấy đến đâu, đều sẽ điên cuồng nhớ tới cô ấy vào mỗi đêm khuya.]
Tôi nhìn Ôn Hân chuyển tiếp cho mình, ấn ấn nút thoại: “Thế nào? Ba năm qua còn chưa bị anh rể mắng đủ?”
Ôn Hân: “Hừ! Chị cho rằng anh Nghiêm thật sự yêu chị sao! Chị chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi!”
Tôi và Giang Nghiêm quen biết bắt nguồn từ một cuộc xem mắt sai lầm.
Đúng vậy, hai người chúng tôi đều nhầm đối tượng. Tuy nhiên, anh có tiền và có một đứa con gái một tuổi. Còn tôi, muốn làm mẹ mà không phải chịu bất kỳ đau đớn nào, cho nên tôi đã đồng ý hôn sự này.
Nhưng để không bị bắt nạt, tôi ra vẻ cứng rắn: “Tôi nói rõ trước, tôi có sự nghiệp của mình, anh không thể...”
“Anh ủng hộ em.” Lời tàn nhẫn của tôi còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông đang mỉm cười trước mặt ngắt lời.
Chưa từng có ai ủng hộ tôi mạnh mẽ như vậy.
Tôi đưa anh về nhà gặp ba mẹ, quà gặp mặt anh đã chuẩn bị năm triệu khiến tôi hoàn toàn sửng sốt. Tôi biết anh có tiền, nhưng đó không phải là cách tiêu tiền!
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đêm đó Ôn Hân đeo sợi dây chuyền hồng ngọc mà Giang Nghiêm tặng, mặc lễ phục khoét sâu cổ chữ V, uốn éo như một con mãng xà lớn trước mặt anh và tôi.
Giang Nghiêm lạnh lùng liếc nó một cái: “Tôi chuyển ít tiền cho cô.”
Hai mắt Ôn Hân tỏa sáng, giọng nói yếu ớt nhưng tinh tế: “Người ta không phải...”
Giang Nghiêm nghiêm túc nhìn nó, nói vô cùng nghiêm túc: “Sửa xương chậu của cô nghiêng về phía trước.”
Sữa nóng trong miệng tôi, phun cả vào mặt Ôn Hân.
Không có gì bất ngờ, ba mẹ tìm đến tôi, bảo tôi nhường Giang Nghiêm cho em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-de-lac-vao-su-am-anh/1.html.]
Giang Nghiêm xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau bọn họ: “Này chú, đây là xem tôi là đồ vật sao?”
“Không không không, cậu không phải đồ vật.”
Giang Nghiêm nhíu mày.
“Không không không, tôi tôi tôi, chúng tôi... Chúng tôi đồng ý hôn sự này.”
Rất nhanh, chúng tôi kết hôn, bố mẹ Giang Nghiêm rất thích tôi. Con gái anh cũng rất đáng yêu, tôi cảm thấy tôi mới thật sự là người chiến thắng trong cuộc đời này.
Bạn thân nói tôi kết hôn quá nhanh, tôi cười và vỗ vai cô ấy: “Có tiền có sắc lại mặc kệ tôi, còn không cần sinh con, lợi mà!”
Yêu cầu duy nhất Giang Nghiêm đưa ra với tôi là không sinh con. Làm sao trên thế gian này lại có chuyện tốt như vậy!
Sau khi kết hôn, tiền của Giang Nghiêm đều do tôi quản lý, còn cho tôi cổ phần công ty của anh.
Cuộc sống hàng ngày của con gái anh vốn là bảo mẫu chăm sóc, nhưng tôi cầm tiền trong lòng cũng thấy ngại, nhiều ít cũng nguyện ý chăm sóc con bé nhiều một chút.
Cái gì mà con ruột với không phải con ruột! Đây chính là con gái ruột của tôi!
2
Tôi tắt màn hình điện thoại, không để ý tới Ôn Hân nữa, cúi đầu tiếp tục làm bản thiết kế.
Ba năm kết hôn với Giang Nghiêm, lúc đầu tôi cũng hoài nghi mình là thế thân. Nhưng trong nhà không có đồ vật nào của người vợ cũ, Giang Nghiêm cũng không gọi nhầm người.
Nếu không có con gái, tôi cũng cảm thấy người phụ nữ kia căn bản không tồn tại.
Hơn nữa, Giang Nghiêm bất kể là họp hay đi công tác, nhất định đều báo trước, điện thoại của anh, tôi có thể tùy tiện xem, tiền tùy tiện dùng.
Mỗi lần ra ngoài còn mang quà về cho tôi, ngày lễ, ngày kỷ niệm, sinh nhật, cảm giác nghi thức không thiếu. Tất cả đều là thứ tôi thích.
Anh luôn hỗ trợ tôi trong mọi khía cạnh của cuộc sống và có ý thức phục vụ mạnh mẽ. Vòng tròn bạn bè công khai, không bao giờ ở ngoài ban đêm. Trên người sạch sẽ, ngoại trừ tôi, một sợi tóc phụ nữ cũng tìm không thấy.
Anh còn biết nấu cơm, tuy rằng đồ ăn tương đối cay, nhưng coi như ngon miệng. Điểm trừ duy nhất chính là, thỉnh thoảng anh sẽ lén ăn một mình, cay đến mức khiến anh bật khóc.
Bạn bè xung quanh đều nói tôi nhặt được bảo vật, có được một trong số ít người đàn ông tốt trên toàn thế giới.
Điện thoại trên bàn không ngừng rung, tôi cúp điện thoại, mở khung chat của Ôn Hân.
Ôn Hân: [Chị đoán bó hoa sơn trà này là tặng cho ai?]
Trong ảnh, ánh mắt Giang Nghiêm lạnh lùng, mặc một bộ âu phục màu đen, ôm một bó hoa sơn trà trắng.
Tôi: [Dù sao cũng không phải cho mày.]
Em gái tôi, Ôn Hân, người cũng như tên, nhắc nhở thân thiện. Chơi với nó sao? Thà chơi với chó. Tôi đã có thể nghĩ đến bộ dáng nhe răng trợn mắt của Ôn Hân lúc này ở phía sau màn hình.
Ôn Hân: [Chị đừng kiêu ngạo, anh Nghiêm ôm hoa đi bờ biển ngồi cả buổi chiều, hừ hừ!]
Tôi: [Mày là kẻ theo dõi.]