Đức tin không bao giờ tắt - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-01 18:24:27
Lượt xem: 4
N ội gi án rất nhanh đã bị lộ, là Tô Doanh.
Cô ấy tranh thủ cơ hội khi ở bệnh viện rửa ruột để gửi thông tin ra ngoài.
Cô ấy chủ động thừa nhận, thuốc chuột là do cô ấy tự bỏ vào, không liên quan gì đến tôi.
Không ai biết được, các băng nhóm t₫ội phạ!!m trả thù nội gián một cách tàn nhẫn đến nhường nào.
Lần gặp lại cô ấy, cô ấy đã bị tr—a t’ấn đến mức không còn nhận ra nữa, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Dù vậy, họ vẫn sử dụng thuốc để giữ cho Tô Doanh tỉnh táo trong suốt quá trình hàn?h hìn..h, để cô ấy sống đến lúc kết thúc hì’nh phạt cuối cùng.
Hiện tại, Tô Doanh chỉ là một cái xá c toàn m.á.u có thể di chuyển.
Một tên đàn em cười đùa nói: “Bảo Nhi tỷ, bảo sao chị không ưa cô ta, phải chăng sớm biết cô ta là n,,ội giá,,n rồi.”
Tôi không trả lời, nhẹ nhàng hỏi: “Tiếp theo còn gì nữa?”
“Tiếp theo là biến cô ta thành người sống không ra người, rồi gửi về đồn c ảnh s/át.”
Tên đàn em cạnh đó nịnh nọt hỏi: “Bảo Nhi tỷ, đã hả giận chưa?”
Hai tay tôi không ngừng run rẩy, tôi cố gắng cắn chặt lưỡi, mới không để mình thất thố.
Một lát sau, tôi liếc mắt nhìn hắn: “Thế này thì là gì, tôi còn chưa ra tay.”
“Bảo Nhi tỷ muốn ra tay thế nào, chúng tôi có đủ loại hình cụ ở đây.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nhanh tay rút sún))g từ thắt lưng hắn, khi hắn còn chưa kịp phản ứng.
“Pằng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duc-tin-khong-bao-gio-tat/chuong-11.html.]
Tô Doanh hoàn toàn không còn hơi thở.
Tên đàn em mặt đầy kinh ngạc nhìn tôi, tôi ném sún g lại cho hắn, từng chữ một nói:
“Thế này, mới gọi là hả giận.”
“Nhưng, nhưng mà—”
Đầu óc tôi trống rỗng, đi như bước trên bông.
V ết thư)ơng lòng trong tôi bị gió lạnh xé nát.
Lần nữa, tôi tự tay tiễn đồng đội mình ra đi.
Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơ thể đang run rẩy, lúc quay người, chân tôi bủn rủn, rơi vào một màn đêm đen kịt.
“Có thai rồi?”
“Đúng vậy, chỉ là cơ thể của người mẹ khá yếu, bây giờ cần tĩnh dưỡng.”
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi tỉnh dậy trong tiếng nói chuyện, trước mắt là trần nhà quen thuộc.
Bàn tay bị nắm chặt đến đau, tôi quay đầu lại, Giang Lương Viễn ngồi bên giường, trên gương mặt râu ria lởm chởm hiện lên một nụ cười vui mừng.
“Bảo Nhi, em có thai rồi.”
“Chúng ta có con rồi.”
Tôi cố gắng nở một nụ cười, sờ lên bụng: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật, đã được một tháng rồi, tính thời gian cũng đúng.”