ĐỨA TRẺ XẤU XÍ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-08-15 00:39:43
Lượt xem: 2,049
8
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những tin nhắn mà người đó gửi cho tôi, ông ấy tức giận đứng dậy.
Ông tát mạnh vào mặt tôi.
"Mới bé thế đã biết ăn mặc gợi cảm, mày còn mặt mũi nào mà khóc nữa?"
"Biến đi, nhà này không có đứa con gái vô liêm sỉ như mày."
Tôi cầu xin bố mình trong phòng làm việc.
Nhưng tiếng hét của ông ấy đã khiến cả nhà xôn xao.
Mẹ tôi sau khi nhìn thấy những bức ảnh, mặt bà tái đi: "Con gái nhà ai mà như mày? Không lo học hành, chỉ lo đi ra ngoài làm chuyện xấu hổ? Không đứng đắn chút nào!"
Dương Ngọc thêm vào lời châm chọc:
"Công việc bán thời gian của mày khá hợp lý đấy chứ. Nếu người mẫu xấu mà quần áo lại đẹp, khách hàng sẽ nghĩ rằng họ mặc đẹp hơn nhiều."
Dương Cẩn còn có chút m.á.u đàn ông, định đứng ra bênh vực tôi.
Nhưng cũng không quên mắng mỏ:
"Bố mẹ không cho mày tiền sinh hoạt sao? Mày còn phải ra ngoài kiếm tiền à?"
Khi cả gia đình đồng lòng chỉ trích tôi, tôi hoàn toàn rối bời.
Nhưng tôi nhớ rất rõ rằng khi Dương Ngọc 17 tuổi bị người khác theo dõi, chị ấy về nhà khóc lóc kể lể, không ai trách mắng chị ấy một lời.
Ngược lại, tất cả đều an ủi chị ấy, nói rằng đó không phải lỗi của chị ấy.
Tại sao cũng là con gái, tại sao cũng gặp phải sự quấy rối mà cách đối xử lại khác nhau một trời một vực?
Chỉ vì chị ấy là đứa con xinh đẹp, được mọi người yêu mến sao?
Người đẹp, liệu thế giới có bớt ác ý với họ hơn không?
Những ấm ức và bất mãn tích tụ bao năm bùng phát, tôi nghiến răng, quay lưng chạy ra khỏi nhà.
Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng la: "Mắng mày vài câu mà mày còn bỏ nhà đi, giỏi rồi đấy."
Tất nhiên, tôi không phải bỏ nhà đi.
Tôi có việc quan trọng cần làm.
Không ai đi cùng cũng không sao. Tôi tự đến đồn cảnh sát, báo án và viết tường trình.
Nhưng kết quả là tôi bị từ chối và đuổi về.
"Sinh viên trường X à? Trường tốt đấy. Sao lại để bị lừa thế này?"
"... Cô hỏi kết quả xử lý à? Hay là tôi gọi điện, mắng hắn vài câu. Lần sau nhớ cẩn thận khi thay đồ."
Kết quả xử lý như vậy làm sao tôi hài lòng được?
Tôi ngồi trong công viên cả buổi chiều, quyết định không bỏ cuộc.
Tôi tìm cách liên lạc với những cô gái khác cùng làm việc bán thời gian hôm đó, lần lượt hỏi xem họ có bị quấy rối không.
Và thật sự, tôi đã tìm thấy ba nạn nhân khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-tre-xau-xi/chuong-8.html.]
Trong đó có một cô bé mới 17 tuổi, vì sợ hãi mà đã chuyển cho kẻ đó 3000 tệ để bịt miệng.
Tôi đã dẫn những cô gái bị hại đó trở lại đồn cảnh sát.
Lần này, viên cảnh sát tiếp đón chúng tôi rất thân thiện.
Ông ấy lập tức tra cứu thông tin của kẻ đó và giúp chúng tôi lập hồ sơ vụ án.
Chẳng lâu sau, tôi nhận được thông báo rằng tên khốn đó đã bị tạm giam hành chính 5 ngày.
Đây là tin tốt, nhưng tôi không cảm thấy vui mừng lắm.
Bởi vì, thật sự tôi đã rất sợ hãi.
Có lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi nên giống như hầu hết các sinh viên khác, chăm chỉ học hành, thi cử.
Chứ không phải mơ mộng gì về "tự lập".
Tôi ở nhà buồn bã vài ngày, không khí căng thẳng trong gia đình dần dần lắng xuống.
Bố mẹ tìm tôi để xin lỗi, nói rằng họ không nên đánh tôi.
Là những bậc cha mẹ có học thức, họ đã mua rất nhiều sách hướng dẫn cách nuôi dạy con cái.
Họ biết rằng cha mẹ không phải là thánh nhân, cũng có thể phạm sai lầm. Khi phạm sai lầm, họ cũng phải xin lỗi con cái.
Tuy nhiên, việc nhân cơ hội này để dạy dỗ tôi là điều không thể tránh khỏi.
Mẹ tôi đã nói rất dài dòng về việc ham mê hư vinh sẽ khiến con người trượt dài vào vực thẳm không đáy.
Bố tôi thì chủ động đề nghị tăng tiền sinh hoạt của tôi lên 1500 tệ.
"Công ty của bố thực sự đang gặp khó khăn về tài chính, nhưng bố cũng không thể nhìn con phải đi làm những công việc bán thời gian như thế này!"
Nhưng, câu tiếp theo của ông ấy là: "Tiểu Kha, con có thấy chị con bao giờ làm những việc như thế này không? Tại sao con không thể giống chị con chứ?"
Ngay lập tức, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Móng tay cắm vào da thịt, đau nhói.
Tôi làm sao có thể giống chị mình được? Tôi không có khuôn mặt xinh đẹp như chị ấy, vì vậy tôi không thể nhận được tình yêu vô điều kiện từ bố mẹ.
Tôi kìm nén nước mắt, nói: "Con biết rồi, từ nay về sau con sẽ không để bố mẹ phải lo lắng nữa."
"Cô giáo chủ nhiệm thông báo về trường sớm, nên con phải về trường trước."
Bố mẹ không nhận ra ý tứ của tôi, chỉ dặn dò tôi đến trường học hành chăm chỉ.
Khi đóng gói hành lý, tôi đã mang theo một chiếc hộp sắt.
Bên trong đó chứa rất nhiều món đồ vụn vặt.
Những tờ giấy gói kẹo đẹp mắt, những tấm bưu thiếp mà bạn bè gửi tặng, và con dấu mà cô giáo dạy văn yêu thích nhất tặng tôi.
Đó là những món quà tôi đã tích lũy từ nhỏ đến lớn.
Chúng có vẻ vô giá trị, nhưng đối với tôi, chúng là báu vật.
Tôi cẩn thận đặt chúng vào vali hành lý.
Như thể trong sâu thẳm, tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó nữa.