ĐỨA TRẺ XẤU XÍ - CHƯƠNG 16 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-08-15 00:43:11
Lượt xem: 2,728
16
Đến khi lên sân khấu, tôi mới hiểu tại sao Lâm Bạch Lộ lại muốn mang tôi theo.
Bởi vì người dẫn chương trình đàm thoại này, là người mà tôi quen thuộc nhất.
Chị gái tôi, Dương Ngọc.
Tôi bị dáng vẻ của cô ấy làm cho sợ hãi.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, cô ấy đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Biểu cảm cũng lộ rõ sự bất mãn với cuộc sống.
Gặp tôi, cô ấy cũng kinh ngạc.
Có lẽ cô ấy không ngờ rằng, đứa trẻ xấu xí luôn theo sau cô ấy, cũng có một ngày tỏa sáng.
Dương Ngọc đọc kịch bản.
"Các video của các bạn đã được các phương tiện truyền thông lớn đăng lại, nhận được sự đánh giá rất cao."
"Điều gì đã thúc đẩy hai bạn quyết định giúp những người đi đường thay đổi trang phục?"
Lâm Bạch Lộ ra hiệu cho tôi lên tiếng.
"Bởi vì chúng tôi muốn mang lại cho tất cả những người có ngoại hình bình thường cơ hội để tỏa sáng giữa đám đông.
"Nhiều khi, những người có ngoại hình đẹp tự nhiên có ánh hào quang; còn những người không được đẹp cho lắm, lại bị tàn nhẫn phớt lờ.
"Ví dụ như tôi, tôi là đứa trẻ xấu xí nhất trong nhà, nên ít được yêu thương nhất.
"Anh chị tôi có thể thoải mái làm nũng với bố mẹ, còn tôi thì không thể. Ngay cả khi bị ốm, tôi cũng bị mẹ yêu cầu chịu đựng. Rõ ràng đều là con cái của bố mẹ, nhưng không được đối xử công bằng, nỗi đau này chỉ những người từng trải mới hiểu."
Khán giả phát ra những tiếng xì xào cảm thán.
"Nhưng tôi không còn quan tâm nữa."
Tôi bình tĩnh nhìn Dương Ngọc: "Vì tôi đã thoát ra khỏi gia đình đó. Tôi đã gặp được những người bạn tốt, cũng gặp được một người yêu tốt hơn. Tương lai, tôi sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình."
"Vì vậy, họ không yêu tôi, không sao cả. Tôi có khả năng tự yêu thương bản thân mình."
Sau khi chương trình kết thúc, Dương Ngọc tìm tôi trong phòng trang điểm.
Kể từ lần cãi vã đó, cô ấy đã chuyển ra khỏi nhà.
"Dương Kha, chị có điều muốn nói với em..."
Gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ của Dương Ngọc lần đầu tiên lộ ra vẻ hối lỗi.
"Xin lỗi. Chị không nhận ra rằng em đã phải chịu những tổn thương này. Nhưng bây giờ chị hiểu rồi. Vì chị cũng giống như em, đều không được bố mẹ coi trọng."
"Nhưng tại sao họ lại thiên vị, tại sao họ không yêu chúng ta? Cũng không nhìn xem bây giờ Dương Cẩn chẳng làm nên trò trống gì..."
Nghe từ miệng Dương Ngọc nói ra hai từ "thiên vị", thật buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-tre-xau-xi/chuong-16-het.html.]
Tôi ngắt lời cô ấy: "Chị à, sự thiên vị này, chị mới trải qua gần đây thôi, còn em đã trải qua suốt 21 năm rồi.
"Khi em ốm, bố mẹ không quan tâm, chị phớt lờ.
"Khi em bị lừa trong công việc làm thêm, chị mỉa mai.
"Khi em tự ti vì ngoại hình, chị đ.â.m thêm nhát d.a.o vào trái tim yếu đuối của em.
"Chị chỉ là từ kẻ gây tổn thương trở thành người bị tổn thương thôi. Vậy nên xin lỗi, em không thể đồng cảm với chị, và em cũng không muốn gặp lại chị nữa."
Dương Ngọc há miệng, dường như muốn biện minh.
Nhưng tôi không muốn nghe.
Cũng lúc này, tôi ngạc nhiên nhận ra rằng, đã lâu rồi tôi không còn ghen tỵ với Dương Ngọc nữa.
Từ nhỏ, tôi luôn ghen tỵ vì cô ấy xinh đẹp, ai gặp cũng yêu mến.
Tôi cũng ghen tỵ khi mẹ tô mắt lấp lánh cho cô ấy, rồi kiên nhẫn dặn dò: "Lát nữa lên sân khấu biểu diễn, đừng căng thẳng nhé."
Khi cô ấy nhận cúp, mẹ cũng nhẹ nhàng khích lệ: "Tiểu Ngọc làm rất tốt."
Tôi đã vô số lần nghĩ rằng, nếu tôi cũng xinh đẹp như chị gái, cuộc đời tôi có lẽ sẽ dễ dàng hơn?
Nhưng, cuộc đời không có đường tắt.
Con đường mà tôi đã chọn, cũng rất tốt.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Dương Ngọc ra, vẫy tay với người ở phía xa.
Ở đó, Tô Duyệt ôm bụng bầu, đang nói gì đó với Lâm Bạch Lộ. Tô Hành Chi cầm máy ảnh, nở nụ cười với tôi.
Mọi người đều vui mừng vì thành công của tôi.
Họ mới là gia đình mà tôi chọn cho mình.
Dù không có sự ràng buộc về m.á.u mủ, nhưng, trái tim chúng tôi ở cùng nhau.
Kể từ khoảnh khắc này, quá khứ u ám của tôi, không còn quan trọng nữa.
Bởi vì, tôi nhất định sẽ có một tương lai rực rỡ.
Tôi mỉm cười, vui vẻ nói với Dương Ngọc: "Chị à, tạm biệt nhé."
"Tôi phải đi gặp bạn của tôi rồi. Chị thấy đấy, họ đang đợi tôi."
-Hoàn-
Kiến Vi
---
(Nguồn: Kiến Vi)