ĐỨA TRẺ XẤU XÍ - 3
Cập nhật lúc: 2024-12-12 06:04:17
Lượt xem: 848
Lý do của mẹ tôi là: “Chị con đã tốt nghiệp một năm nhưng vẫn chưa tìm được việc làm. Nếu tổ chức tiệc thì mọi người sẽ hỏi han về chuyện của chị con khiến nó mất mặt, tâm trạng lại tồi tệ hơn.”
“Mong con hiểu cho chị.”
Tôi im lặng rất lâu, không nói lời nào.
Tôi phải thông cảm cho chị, liệu chị có từng thông cảm cho tôi không?
Kỳ nghỉ hè đáng lẽ ra phải vui vẻ của tôi vì thế mà bao phủ một bóng đen ảm đạm.
Tôi vẫn tham dự tiệc mừng của các bạn mình, nhưng mỗi khi có ai hỏi, tôi đành nói dối rằng bố mẹ tôi vẫn đang chọn ngày để tổ chức tiệc.
Thời gian thấm thoắt đến gần cuối tháng 8, tôi biết mình không thể tiếp tục nói dối được nữa.
Ngày nào tôi cũng lo lắng không biết phải giải thích thế nào với bạn bè.
Đột nhiên một ngày nọ, mẹ bảo tôi rằng bà ấy đã quyết định sẽ tổ chức tiệc mừng cho tôi.
Tôi ngạc nhiên và hạnh phúc vô cùng nhưng cũng không kém phần tò mò.
Chẳng phải trước đó mẹ đã nói sẽ không tổ chức để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của chị ư?
“Chị con tìm được việc rồi. Nó không cần lo lắng bị ai hỏi nữa.”
Hóa ra mẹ đã dùng đủ mọi cách để đưa bằng được chị tôi vào làm việc tại đài truyền hình.
Thôi, dù sao tôi cũng có tiệc mừng, vậy là tốt lắm rồi.
Tôi không có nhiều quần áo đẹp để diện. Chị tôi học phát thanh truyền hình nên mua hằng hà sa số lễ phục.
Mẹ bảo tôi mượn một chiếc của chị nhưng tôi bướng bỉnh đòi mua một chiếc váy mới. Sau khi năn nỉ mãi, cuối cùng tôi cũng được mua một chiếc váy trắng dáng suông.
Tối hôm đó về đến nhà, tôi nhìn thấy chị đang mặc một chiếc váy bó sát màu trắng thiết kế cầu kỳ với phần đuôi cá gợi cảm.
Chị soi gương, kéo nhẹ phần eo váy và tự nhận xét:
“Cũng tạm, không cần bóp eo. Mai mình sẽ mặc cái này.”
Chiếc váy tôn lên hết thảy những đường cong hoàn hảo trên cơ thể chị, khiến chị rực rỡ và quyến rũ vô cùng.
Từ trước đến giờ trong mắt tôi, chị luôn là ngôi sao sáng nhất. Nhưng lúc này, sự tự ti trong lòng tôi đạt đến đỉnh điểm.
Tôi siết chặt túi đựng chiếc váy mới mua, như thể đó là niềm kiêu hãnh cuối cùng của mình.
Tôi ngập ngừng hỏi:
“Chị, em có thể nhờ chị một việc được không? Ngày mai, …chị có thể đừng mặc chiếc váy này được không?”
“Vì sao?” Chị tôi hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi.
Tôi cúi đầu lí nhí: “Nó hơi… nổi bật quá. Chị mặc như vậy thì mọi người chỉ chú ý đến chị thôi. Nhưng... đây là tiệc mừng của em mà…”
Tôi càng nói càng hụt hơi, cảm giác như mình đang làm sai điều gì.
Chị tôi đột nhiên bật cười thật to.
5
Chị vừa cười vừa dùng ngón tay chấm khóe mắt như thể cười đến chảy cả nước mắt. Sau đó chị bước đến gần tôi, đặt tay lên vai tôi và đẩy tôi đến trước tủ quần áo của chị.
“Không mặc cái này thì mặc cái khác. Em chọn đi.” Chị chỉ tay về phía một loạt váy áo lộng lẫy, rực rỡ treo kín tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-tre-xau-xi-snqw/3.html.]
Từ ngày thất nghiệp, tính khí chị ngày càng thất thường. Không ai dám làm trái ý chị bởi nếu làm chị phật lòng thì chị sẽ đáp trả gấp bội.
Chị giỏi ăn nói, lời nói sắc bén như d.a.o có thể làm người khác tức nghẹn không thốt nổi nên lời.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi sợ chị giận, vội vàng xua tay: “Chị, thôi vậy… Chị không cần phải thay đâu.”
“Thay chứ, sao lại không?” Chị tôi hất cằm, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo. “Nhưng chị nói trước, mặc gì đi nữa thì cũng chẳng có gì khác biệt đâu. Bởi vì cho dù chị có khoác một mảnh giẻ rách thì mọi người vẫn sẽ chú ý chị. Còn em? Chẳng ai quan tâm đến em đâu.”
Chị hơn tôi năm tuổi. Vì vậy, những cuộc cãi vã giữa hai chị em như các gia đình khác chưa bao giờ xảy ra trong nhà tôi.
Nàng thiên nga kiêu hãnh không bao giờ hạ mình để tranh cãi với một con chim sẻ tầm thường.
Khi chị thốt ra câu ấy, tôi sững sờ đến cứng họng.
Chỉ có nước mắt là không kìm được mà lăn dài trên má.
Chị quay lưng đi, ném lại một câu:
“Đúng là thứ giả tạo.”
Sau đó, chị bỏ tay khỏi vai tôi, thay giày và rời khỏi nhà với vẻ mặt đầy chán ghét.
Dù chị là người trút giận lên tôi, nhưng mẹ lại quay ra trách tôi:
“Chị con ăn mặc đẹp chẳng phải là để cho nhà mình nở mày nở mặt còn gì? Chứ con muốn chị ăn mặc rách rưới thì mới thấy vui à?”
“Sao con lại nhỏ mọn thế hả?”
Lời trách móc của mẹ khiến tôi không biết mình đúng hay sai. Phải chăng tôi thật sự đã quá ích kỷ?
Nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình phản bác:
“Đi đám cưới, làm gì có ai để phù dâu mặc lộng lẫy hơn cô dâu.”
Rõ ràng mẹ không ngờ rằng cô con gái vốn luôn im thin thít của mình lại dám cãi lại. Để dẹp yên, bà xua tay tỏ ý không muốn tranh luận thêm:
“Thôi được rồi, không tổ chức tiệc mừng thì con không vui. Bây giờ tổ chức rồi thì con lại lắm chuyện. Còn lằng nhằng thì khỏi tổ chức luôn đi cho đỡ phiền!”
Từ khoảnh khắc đó, tôi không còn chờ mong bữa tiệc mà mình đã ngóng đợi suốt hai tháng qua nữa.
Nhưng tôi đã mời các thầy cô và bạn bè thân thiết rồi. Nếu đột nhiên hủy bỏ thì không biết phải giải thích thế nào.
Tối hôm đó, tôi thao thức không ngủ được.
Hôm sau, bữa tiệc diễn ra như đã hẹn.
Chị tôi nói đúng.
Có chị xuất hiện thì tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chị.
Thậm chí, cậu bạn cùng bàn khiến tôi rung động – Trạm Thành, nhìn thấy chị ấy còn ngây người mất một lúc.
Cậu ta chào chị ấy với đôi tai đỏ ửng rồi mới quay sang nhìn tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhận ra một thoáng lúng túng trong mắt cậu ta.
Lúc trước tôi từng nghĩ rằng nếu cả hai cùng đỗ đại học thì chúng tôi sẽ có thêm cơ hội gần gũi và tiến xa hơn.
Nhưng giờ đây, chút tình cảm ngây ngô ấy đã tan biến. Tôi đứng lặng trước gương trong phòng vệ sinh, tự hỏi: Có một người chị rực rỡ kiêu sa như vậy, với một cô gái bình thường như mình thì là may mắn hay bất hạnh đây?