Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỨA TRẺ XẤU XÍ - 1

Cập nhật lúc: 2024-12-12 06:02:59
Lượt xem: 528

Tôi là đứa trẻ xấu xí nhất trong gia đình.

 

Chị gái đăng ảnh cả nhà lên tài khoản mạng xã hội của chị ấy.

 

Có người bình luận: [Đó hình như không phải em gái ruột của bạn đúng không?]

 

[Sao nhìn hai người chả giống nhau tí nào? Hai người khác nhau một trời một vực luôn ấy chứ?]

 

1

 

Khi mẹ tôi còn trẻ, bà là mỹ nhân nức tiếng gần xa.

 

Bố tôi cũng là một thanh niên tuấn tú.

 

Anh trai và chị gái tôi là một cặp song sinh. Lúc mới chào đời, người trong bệnh viện đều cảm thán về sự xinh đẹp của hai đứa trẻ ấy.

 

Vì vậy, khi mẹ tôi vỡ kế hoạch, bất ngờ mang thai tôi, người ta khuyên mẹ tôi nên giữ lại.

 

“Anh chị nó đều là những đứa trẻ rất kháu khỉnh, tôi nghĩ đứa thứ 3 chắc chắn cũng sẽ là một đứa bé đáng yêu.”

 

Tuy nhiên, tôi đã làm mọi người thất vọng.

 

Hình dáng khuôn mặt, ngoại hình và màu da của tôi giống như là tổ hợp từ tất cả những khuyết điểm của cả bố và mẹ.

 

Tôi là người xấu nhất trong gia đình.

 

Mấy đứa trẻ nhỏ thì đâu có biết cách che giấu đi ác ý cũng như sở thích của mình đâu, thế nên, khi tôi còn nhỏ, các anh chị em họ đều rất không thích chơi với tôi.

 

Còn cha mẹ tôi, họ cảm thấy rằng bản thân đều là những người trí thức, có học vị cao, họ cho rằng bản thân sẽ không vì đứa con nào trong nhà có ngoại hình ưa nhìn hơn mà thiên vị đứa đó. Tình thương yêu sẽ được chia đều.

 

Thế nhưng khi chúng tôi đi mua sắm, mẹ sẽ luôn đi cạnh chị gái tôi.

 

Dù cho tôi có chủ động nắm lấy tay bà thì bà cũng không nắm lại tay tôi mà chỉ vài phút sau, mẹ tôi sẽ làm như vô tình mà đẩy tay tôi ra.

 

Ngay cả trong việc học, các anh chị của tôi cũng thể hiện vượt trội hơn tôi nhiều.

 

Dương Cẩn và Dương Du có thể nhẹ nhàng không mấy áp lực đậu đại học thuộc chính sách 985. Trong khi tôi thậm chí còn không thể có tên trong danh sách lớp chọn ở trường trung học.

 

Trong bữa tiệc chúc mừng vào đại học của anh chị, khi bố tôi uống say, ông ấy thở dài bộc bạch trước mặt những người tham dự tiệc:

 

“Ước gì tôi chỉ sinh mỗi thằng Cẩn và bé Du thì tốt biết mấy. Ai ngờ lại vỡ kế hoạch, tòi ra thêm con Kha”.

 

Những người thân có mặt tại buổi tiệc cũng gật gù đồng ý.

 

Tôi lúc ấy cứ như ngồi trên bàn chông, không biết phải cư xử như thế nào. Đến bây giờ thì tôi cũng không nhớ bản thân đã trải qua bữa tiệc đó ra sao, hồi đó tôi chỉ mới 13 tuổi thôi mà.

 

Về sau, bố tôi tỉnh rượu, ông ấy nhận ra bản thân đã lỡ lời nên nghiêm túc xin lỗi tôi:

 

“Bố xin lỗi, bố lỡ miệng, con đừng để trong lòng nhé."

 

“Tiểu Cẩn và Tiểu Du đã đỗ đại học nhưng bố vẫn không thể lơ là. Bố còn phải chăm lo cho cả con nữa, trọng trách này nặng nề lắm.”

 

Cẩn và Du là hai loại ngọc quý báu. Còn Kha* chỉ là một viên đá trắng trông giống ngọc.

 

(*mã não trắng)

 

Thấy không, phụ huynh có học thức sẽ đặt tên con cái đầy ngụ ý như thế đấy.

 

Đến lời xin lỗi cũng khéo léo làm sao.

 

Tôi giả vờ không để tâm: "Con biết bố không cố ý.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-tre-xau-xi-snqw/1.html.]

… Đúng vậy, không cố ý, chỉ là buột miệng nói ra sự thật mà thôi.

 

2

 

Năm tôi 15 tuổi, nhà tôi chụp một bức ảnh cả gia đình nhân dịp kỷ niệm ngày cưới bạc của bố mẹ.

 

Chị gái tôi lấy điện thoại chụp màn hình máy ảnh của nhiếp ảnh gia rồi đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái:

 

[Một nhà năm người, hạnh phúc bốn mùa.]

 

Chỉ trong vài phút, bài đăng nhận được hàng chục bình luận.

 

Ngồi bên cạnh chị, tôi nhìn thấy hết mọi lời bình luận, không sót một chữ.

 

Nhiều nhất là khen: [Bác trai bác gái trông có khí chất quá!]

 

Kế đến là: [Anh trai chị đẹp trai thế, còn độc thân không?]

 

Và rồi:

 

 [Em gái chị là con nuôi à? Sao cả nhà nhìn đẹp vậy mà em gái không cùng phong cách thế này?]

 

[Trước đây cưng bảo em gái cưng xấu, anh cứ nghĩ cưng nói quá. Ai ngờ hóa ra là thật.]

 

Tại studio chụp ảnh, bố mẹ tôi vẫn đang cùng anh trai bàn xem có nên đổi cảnh chụp thêm một bộ nữa không.

 

Tôi nhìn thấy chị mình cau mày sau đó thẳng tay chặn luôn tài khoản đã để lại bình luận kia.

 

Tuy nhiên khi chị quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của tôi, chị không nói gì cả.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Có vẻ chị chẳng định giải thích gì thêm. Giống như mệnh đề ‘Trái Đất có hình cầu’ vậy, việc tôi xấu là chuyện hiển nhiên, đâu cần phải tốn thời gian tranh cãi về nó.

 

Nhưng từ tận đáy lòng... tôi vẫn có chút mất mát.

 

Giá như chị chịu bênh vực tôi vài lời. Dù chỉ một lần.

 

3

 

Tôi lên lớp 12, năm cuối cấp ba. 

 

Anh trai tôi đưa bạn gái về ra mắt bố mẹ. Điều đáng nói là chẳng có ai nghĩ đến việc thông báo với tôi.

 

Thời điểm đó, tôi đang nội trú trong ký túc xá. Hôm ấy ốm nên tôi được cho về nhà sớm và thế là tình cờ gặp bạn gái của anh trai đang tới chơi.

 

Chị dâu tương lai tên là Tô Duyệt.

 

Rõ ràng là chị ấy khá ngạc nhiên khi trông thấy tôi.

 

Ngay lập tức, chị ấy véo anh trai tôi một cái, hỏi: “Bình thường em toàn nghe anh nói về em gái, cơ mà anh có tận hai đứa cơ à?”

 

Anh trai tôi vội vàng giải thích:

 

“Tiểu Kha ở trường bị quản lý chặt lắm, mấy tháng nó mới về nhà một lần. Anh sợ gọi con bé về sẽ ảnh hưởng đến việc học nên không thông báo.”

 

Mẹ tôi cười, nói nương theo lời anh: “Đấy, thế mà vẫn gặp được nhau, Tiểu Kha và Duyệt Duyệt duyên ghê đó.”

 

Tôi định nói ‘Mẹ, con đau bụng!’ nhưng rồi lại im lặng nuốt ngược vào trong.

 

Tôi đành vác khuôn mặt nhợt nhạt, phờ phạc ngồi xuống cạnh Dương Du, người vừa xinh vừa chỉn chu vẻ bề ngoài.

 

Không cần soi gương tôi cũng biết hình ảnh này so ra một trời một vực thảm hại cỡ nào.

 

Loading...