Đứa Con Gái Vô Ơn - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:08:59
Lượt xem: 5,284
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã hai tháng trôi qua, bụng Tiểu Khiết đã lớn dần.
Có lẽ vì cuộc sống thoải mái hơn trước nên tôi cũng tăng cân kha khá.
Hôm đó Tiểu Khiết đi khám thai, tuy con bé nói không cần tôi đi cùng nhưng tôi không yên tâm, nên đã cùng con bé ra ngoài.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau khi khám xong một vòng, tôi chủ động thanh toán bằng thẻ của mình, không để Tiểu Khiết trả tiền.
Đến lúc xét nghiệm nước tiểu, con bé vào nhà vệ sinh, tôi đứng ngoài chờ.
Thấy có quầy dịch vụ, tôi đến đó đo huyết áp, dạo này tôi hay thấy chóng mặt.
Không ngờ huyết áp lại cao đến mức đáng kinh ngạc, tôi đang ngơ ngác thì thấy Tiểu Khiết đi ra, vội vàng bước nhanh tới.
Chưa kịp để con bé nhìn thấy tôi thì điện thoại của nó đổ chuông.
Nó nhìn quanh rồi bắt máy.
"Anh đừng đến đây, mẹ em đang ở đây. Để bà ấy nhìn thấy thì phiền phức lắm."
Trong lòng tôi dấy lên một dấu hỏi lớn, bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Khiết có chuyện gì đó giấu tôi.
Đưa con bé về nhà xong, tôi kiếm cớ đến nhà Chị Vương.
Dạo này bận bịu quán xá nên tôi cũng không đến thăm chị ấy được.
"Trạng thái của bà không ổn rồi, sao trông mí mắt sưng húp thế kia? Vừa hay cháu gái tôi đang học trung y, để nó bắt mạch cho bà nhé."
Chị Vương vừa nhìn thấy tôi đã kinh ngạc nói.
Chị Vương kéo tôi lại gần, để cô cháu gái bắt mạch.
"Bà ơi, thuốc hạ huyết áp không được tự ý ngừng uống đâu ạ."
Cô bé hỏi han qua tình hình bệnh của tôi rồi nhắc nhở.
"Hàng ngày tôi đều uống, sợ quên nên để trong hộp thuốc rồi."
Vừa nói tôi vừa lấy hộp thuốc ra cho họ xem.
Đây là hộp đựng thuốc 7 ngày, mỗi ngày chia làm 3 ngăn, tôi đã chia thuốc sẵn để trong đó.
"Thuốc này trông không giống thuốc hạ huyết áp, mà giống vitamin hơn."
Cô bé cầm viên thuốc lên xem xét kỹ lưỡng rồi nói.
Cạch, chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống đất, điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra.
Không nằm ngoài dự đoán, thuốc hạ huyết áp của tôi đã bị đánh tráo thành vitamin.
"Đây là g.i.ế.c người đấy, đó là con gái ruột của bà mà, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-con-gai-vo-on/chuong-7.html.]
Chị Vương tức giận đến run người.
Tôi như tro tàn, không còn chút sức lực nào nữa.
Nếu như trước đây trong lòng còn le lói chút hy vọng, thì bây giờ tôi đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
Tôi còn không bằng một miếng thịt xá xíu.
Sắp xếp lại tâm trạng, hai tiếng sau, tôi thản nhiên trở về nhà, nhân lúc Tiểu Khiết đang tắm, tôi lấy điện thoại của con bé, tìm số của anh Vương.
Tất cả bằng chứng đều nằm trong điện thoại, Tiểu Khiết và Trình Đại Phát đã bày ra một màn kịch khổ nhục kế, giả vờ ly hôn để về sống cùng tôi.
Ban đầu chúng không có ý định lấy mạng tôi, nhưng sau đó thấy tôi không khuất phục, nhất quyết không đưa tiền, mới bày ra hạ sách này, dùng vitamin đánh tráo thuốc hạ huyết áp của tôi.
Anh Vương giúp tôi lưu lại toàn bộ bằng chứng, rồi cùng tôi trở về nhà.
Tiểu Khiết phát hiện tôi và điện thoại của con bé đều biến mất, đã sớm hoảng loạn, thấy tôi về còn dẫn theo anh Vương, sắc mặt con bé liền thay đổi.
"Mẹ, mẹ không khỏe thì đừng có chạy lung tung. Lạ thật, điện thoại của con đâu rồi, có phải lẫn vào túi của mẹ không?"
Vừa nói, con bé vừa định giật lấy túi xách của tôi.
"Ở chỗ mẹ đây. Mẹ đã xem hết nội dung trong đó rồi, bây giờ con lập tức rời khỏi đây, nếu không mẹ sẽ báo cảnh sát."
"Mẹ! Mẹ đang nói nhảm gì vậy? Con làm gì mà mẹ phải báo cảnh sát?"
Tiểu Khiết tức giận quát.
"Con làm gì rồi, chẳng lẽ con không biết sao? Mẹ thật sự hối hận vì đã sinh ra con."
Tôi không nói nên lời.
"Đừng giả ngu nữa, tôi đã hỏi luật sư rồi, cháu làm vậy là phạm tội, nếu cháu muốn cứng rắn, vậy thì cứ làm theo pháp luật."
Anh Vương đỡ lấy vai tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
"Được, coi như mẹ ác, sau này con không còn người mẹ này nữa!" Tiểu Khiết vừa chửi rủa vừa bỏ đi.
Nhìn căn nhà trống rỗng, tôi òa khóc nức nở.
Tôi định nhờ người môi giới bán căn nhà này đi, thành phố khiến tôi đau lòng này, tôi không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa.
Nhưng vì vừa mới sang tên, việc mua bán nhà bị hạn chế, tạm thời chưa thể xử lý được.
Ngay lúc tôi chuẩn bị bất chấp tất cả để rời đi, Tiểu Khiết lại tìm đến.
Hôm đó trời mưa tầm tã, tôi đã sắp xếp hành lý xong xuôi.
Bỗng nhiên chuông cửa dưới nhà vang lên, tôi tưởng xe đến đón nên vội vàng kéo vali ra mở cửa.
Một bóng đen lao tới, là Tiểu Khiết, nó ướt đẫm khắp người, quần áo dính chặt vào người, bụng bầu lớn trông rất rõ.
"Mẹ! Cứu con với! Trình Đại Phát cái đồ vô lương tâm, thấy con không moi được tiền, giả ly hôn biến thành thật ly hôn rồi, anh ta đuổi con ra khỏi nhà!"