Đứa bé da đỏ - 7
Cập nhật lúc: 2025-02-10 11:53:50
Lượt xem: 190
Huệ Huệ nói xong những lời cay nghiệt của mình, nhẹ giọng một chút: “Tôi cũng không để cậu làm vô ích, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một ít bạn nha.”
Trên mặt cậu ta lộ vẻ đáng tiếc: “Anh trai nuôi Lý Lực của tôi. Hôm qua kêu tôi qua đó đưa ít đồ. Bây giờ tôi không tiện, cậu giúp tôi đi đưa đi. Anh ấy à, hào phóng thật tiện cho cậu, với diện mạo này của cậu, so với Trương Đan còn kém xa. ”
Tim tôi thắt lại.
Lần trước, “bạn đồng hành” của cậu ta Trương Đan, nghe nói là vì không đồng ý nhận lời mời đi “chơi”, cuối tuần trên đường về nhà bị bắt đi, sau đó nghỉ học, bây giờ vẫn chưa đến lớp.
Có lần tôi đến thăm Trương Đan, bố cậu ấy bị câm không nói được, ra hiệu cho tôi đi khuyên nhủ cậu ấy.
Sau khi tôi bước vào, suýt chút nữa bị hun ra khói.
Trương Đan vốn là người trầm tính, bây giờ giống như một cục bùn, co ro trong góc, không biết đã bao lâu chưa tắm.
Cậu ấy nói cậu ấy không thể tắm, tắm xong thì soi không ra.
Lúc đó tôi không hiểu nó ý nghĩa gì.
Nhưng bên trong quá hôi.
Tôi nói vài lời an ủi đến mức lắp bắp, cầm đồ vật ra ngoài, đầu của tôi vẫn còn nóng bừng.
Vừa nghĩ đến cảnh đó, tôi không dám nhìn thẳng vào Huệ Huệ.
Vừa ngửi thấy mùi trên cơ thể cậu ta, tôi liền nghĩ đến Trương Đan.
“Cậu biết không? Trương Đan phát điên rồi.”Tôi không chịu nổi nói.
Cậu ta “ha” một tiếng: “Thật hay giả vậy? Liên quan gì đến tôi? Này, nghe thấy không? Tôi nói cậu tối này đi---------”
Tôi cúi đầu vừa nhìn lọn tóc bị ném vào thùng rác, vừa cất bánh bao cậu ta không muốn ăn, vừa nói: “Được, tối nay cậu có việc, gọi điện thoại cho tôi.”
Huệ Huệ nghe vậy bật cười.
“Chu Tình, cậu cũng bắt đầu giả bộ. Được, tôi có việc? À, tôi có việc đến lúc đó sẽ gọi cho cậu nha.” Cậu ta nhấn mạnh từ “cậu”.
Một quán bar nhỏ theo chủ đề đầu lâu, đèn mờ ảo, bầu không khí thối nát.
Một gian hàng nhỏ, bên trong ngổn ngang bảy tám người.
Tôi bắt đầu ngồi xuống, Lý Lực liền không nhìn vào mắt tôi.
So với những cô gái trang điểm đậm ở giữa, tôi nhìn khá bình thường.
Trước mặt họ là cốc hình đầu lâu, bên trong chứa đầy bia rẻ tiền.
“Uống xong cô có thể rời đi.”
Một Hoàng Mao khác cầm cốc rót từ đầu đến cuối, rượu đổ đầy người tôi.
“Uống đi, l.i.ế.m giống như một con mèo mà uống.”
Bọn họ cười lớn.
“Huệ Huệ chỉ là đang đùa giỡn mà thôi.” Một người đầu trắng ngồi bên cạnh Lý Lực chế nhạo: “Cái thứ này không bằng cái thứ hôi thối lúc trước, ít nhất người ta có ấn tượng.”
Lý Lực cố ý nghe không thấy: “Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-be-da-do/7.html.]
Đầu trắng: “Anh Lý, anh sẽ không quên chứ? Lúc ở bể bơi.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Lý Lực không biết đang nghĩ cái gì: “Cái đó à------”
Tôi uống từng cốc một.
Bố tôi từng dạy tôi, con gái có thể không cần phải say, nhưng phải uống một lượng rượu nhất định.
Họ vẫn đang cười nói đùa giỡn.
“Lúc đó, anh Lý anh là người ra tay trước.”
“Tôi vừa nói, nó giống như bóc một củ hành vậy, cho vào nước sẽ không bị đau mắt.”
“Người có mùi xuống nước sẽ không còn mùi nữa.”
“Bể bơi này rất đẹp, sẽ không để lại dấu vết.”
“Hơn nữa, gan rất nhỏ, vốn dĩ chỉ quay vài video để hù dọa cô ta thôi............”
Tôi uống hết ly rượu cuối cùng và đặt ly xuống, mọi người đều nhin tôi.
Tôi mỉm cười chạm vào mặt mình, má của tôi đỏ bừng, tôi đây là một người uống rượu lên mặt, nhưng không lên đầu.
“Không ngờ, uống chút rượu liền không giống nữa rồi.” Hoàng Mao cười.
Tôi lấy thứ gì đó trong túi mình ra, là bánh bao hồi sáng tôi mới mua về.
Những chiếc bánh bao được đặt cạnh nhau, vẫn còn ấm ấm.
Tôi mỉm cười nghiêng người về Lý Lực, anh ta cau mày.
“Anh Lý, đây là thứ mà Huệ Huệ kêu tôi đem đến, cậu ta rất thích cái này.” Tôi dùng tay cầm một cái, nửa người nghiêng về phía Lý Lực: “Có thể ăn một cái không?”
Mọi người xung quanh giỡn cợt.
Anh ta vừa mở miệng, tôi nhét cái bánh bao vào miệng anh ta, dùng một ngón tay lau miệng cho anh ta, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm anh ta: “Ăn đi.”
Miếng đầu tiên.
“Tanh quá.”
Nhai lại.
“Mùi vị cũng không tệ.”
Một cái ăn xong.
Anh ta nhìn tôi: “Còn nữa không?”
Ăn xong một cái, mạch m.á.u trên cổ anh ta nổi lên.
Lại bắt đầu rồi, tôi lại ngửi thấy mùi hôi đó.
“Có ngon không?” Tôi hỏi.
Lý Lực vỗ miệng: “Nhân gì vậy?”
Tôi cười: “Nhân thịt.”