Du Vãn Mộ Thừa Ngôn - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-12-20 10:50:24
Lượt xem: 6,294
"Đương nhiên là đúng."
Ta lập tức cắt ngang sự do dự và u sầu của hắn.
"Tại Vương gia, Tam gia có biết mỗi bữa ta ăn gì không? Phòng ở và giường ngủ ra sao? Bao nhiêu nha hoàn hầu hạ? Số lượng y phục mới, bạc tháng bao nhiêu không?"
"Ta một ngày ba bữa một mặn một chay một canh, có đôi khi đều rất khó ăn, không phải cơm thiu thì là canh chua, bàn ghế trong ba gian phòng đều không được đầy đủ, có dấu hiệu sửa chữa rõ ràng. Gần đây thời tiết dần lạnh, ta vẫn đắp chăn mùa hè, may mà lúc ta đến lúc thời tiết ấm áp, không thì mùa đông sợ là sẽ bị đông chết."
"Có hai nha hoàn một bà tử hầu hạ, ngoài Tứ Nguyệt, hầu như không thấy bóng dáng bọn họ. Bạc tháng năm lượng còn phải để Tứ Nguyệt chạy đi chạy lại, lấy về năm lượng rất nhanh lại phải đưa một lượng thưởng, nếu không thì có thể không có cơm ăn, không có nước nóng dùng..."
"Tại Đồng Uyển còn có vài tỷ muội, nhưng không có ai hòa hợp với ta, ta nói chuyện với bọn họ, bọn họ như thấy ma, cười đùa chạy đi."
"Vương Du Hân thì càng không cần phải nói, xông thẳng vào phòng ta, đập vỡ đồ đạc trong phòng, nếu không phải có nha hoàn bên cạnh kéo lại, nàng ta còn định đánh ta."
"Vương phủ từ trước đến nay không phải là nhà của ta, người Vương phủ cũng không phải là người thân của ta."
"Vương phu nhân đã nói, nữ nhi gả đi như bát nước hắt đi, bảo ta sau này có việc gì cũng đừng về, kẻo ta lại làm hại bà ta."
"Nếu ta thật sự làm hại cha mẹ, mấy tháng nay bọn họ sớm đã bị ta làm hại c.h.ế.t rồi chứ?"
"Nhũ mẫu, A huynh đều khen ta, nói ta là nử tử tốt nhất, ta trồng hoa cỏ đều rất tốt, nhũ mẫu nói chỉ có người tốt bụng, trời mới che chở, mới có thể giao cảm với hoa cỏ cây cối, ta mới không phải là sao chổi đâu."
"Nhưng mà..."
Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống trước mặt Cố Thừa Ngôn, tay đặt lên đầu gối hắn, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Nhưng mà, ngoài nhũ mẫu, A huynh, không ai sẵn lòng giúp đỡ ta.”
"Tứ Nguyệt luôn bảo ta phải nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn thì ta và nàng ấy đều phải chết."
"Chỉ có chàng đưa tay giúp ta, kéo ta ra khỏi Vương gia, nơi mà không phải hổ lang, mà còn hơn cả nhà tù."
"Tam gia, chàng đừng tự trách mình, ta có thể đến bên cạnh chàng, ta cảm thấy đó là phúc phận mấy đời của ta, ta vui đến phát điên. Tối qua là đêm ta ngủ ngon nhất từ khi trở về kinh thành, ta không còn phải lo lắng bị coi là sao chổi, bị kéo đi đốt rồi chôn. Ba bữa cơm này ta ăn đến no căng, vì quá phong phú và ngon miệng."
Ta nhìn Cố Thừa Ngôn với đôi mắt ướt lệ.
Ta thực sự rất ít khóc.
Ngoại trừ lần bị Vương Du Hân đánh vào tay, thật sự quá đau, ta không nhịn được.
Bị người Vương gia âm thầm chèn ép, ta cũng không khóc.
Ăn không ngon, ta cũng không khóc, vì còn có cái để ăn.
Bạc tháng ban đầu năm lượng, lấy được một tháng sau thì không còn, ta cũng không khóc, vì ta biết rất nhanh sẽ thoát khỏi cái lồng giam đó.
Trong tay ta còn có hai mươi lượng bạc mà nhũ mẫu, A huynh cho, có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Nhưng khoảnh khắc này, ta rất muốn khóc.
Đặc biệt là khi bàn tay lớn của Cố Thừa Ngôn đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng vỗ về, như an ủi, lại như thương tiếc.
Khi nước mắt rơi xuống, ta vội vàng lau đi.
"Khóc cái gì?"
Cố Thừa Ngôn không nhịn được hỏi.
"Đây không phải là khóc, càng không phải là buồn, mà là nước mắt vui vẻ, cũng là nước mắt của sự tái sinh."
Ta biện luận như vậy.
Ta vốn không phải là ngu ngốc, chỉ là thiếu kinh nghiệm, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, bị một ngôi nhà, ân sinh dưỡng mà giam giữ mà thôi.
Cố Thừa Ngôn bất đắc dĩ đưa khăn tay cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/du-van-mo-thua-ngon/phan-7.html.]
"Nếu đã vui vẻ, thì đừng khóc, nữ tử thường xuyên khóc cũng không tốt."
Ta lập tức nhận khăn tay lau nước mắt, nghiêm túc nói:
"Ta biết, khóc sẽ mất phúc."
10
Ta không có ý định về nhà lại mặt.
Cố Thừa Ngôn cũng không nói việc này, mà lại là mẹ chồng, Cố phu nhân gọi ta đến, hỏi vài câu.
"Phu nhân không ưa ta, trước khi xuất giá cũng đã nói, bảo ta có việc gì cũng đừng quay về. Thân thể của tam gia không tốt, đi lại mệt nhọc, nếu mệt mỏi thì sao? Vẫn là không đi thì hơn."
Cố phu nhân trầm ngâm một lúc, mới hỏi:
"Bà ta đối đãi với con thật sự rất cay nghiệt sao?"
"Con cũng không biết có thể coi là cay nghiệt hay không, bà ta cũng không giấu giếm ai, chỉ cần tìm hiểu một chút là có thể biết."
Ta vốn không muốn nhắc đến chuyện của Cố Thừa Ngôn.
Nhưng sau này ta cũng sẽ không thường xuyên đến chính viện, nên hỏi một câu:
"Mẫu thân, tam gia làm sao mà bị thương? Trên người chàng ấy có độc, thật sự không thể giải được sao?"
"Haiz, cũng không thể nói là không giải được, chỉ là thuốc dẫn khó tìm, hai năm qua đã phái bao nhiêu người, tiêu tốn không ít bạc, mà vẫn không tìm ra thuốc dẫn. Nó bảo chúng ta đừng tốn tâm sức nữa, nhưng... nha đầu à, con lại đây ngồi bên cạnh ta, ta sẽ nói cho con nghe."
Ta ngồi bên cạnh Cố phu nhân.
Bà nói: "Con chưa từng thấy nó phong độ rạng rỡ, như ánh trăng sáng, phong nhã tiêu sái, nếu đã thấy, thì sẽ biết giờ đây nó từ trên mây rơi xuống đất. Thật đáng thương cho con của ta..."
Khi Cố phu nhân rơi nước mắt, ta vội vàng lấy khăn lau cho bà.
"Nó có thể duy trì trạng thái hôm nay, thật sự không dễ dàng gì. Vị đại tiểu thư nhà họ Vương kia là người không có tâm, hôn ước đã được thế hệ trước định ra, thật sự không dễ dàng gì để hủy bỏ, khi tam lang gặp chuyện, chúng ta đã đi hủy bỏ, nhưng nàng ta lại không chịu, không chịu là vì sợ chúng ta lừa gạt nàng ta. Nàng ta dùng đủ lý do để kéo dài thời gian của con ta, thấy tam lang thật sự không có thuốc nào chữa, nàng ta liền thẳng thừng nói không gả nữa."
"Đáng hận, đáng giận." Ta tức giận mắng ra tiếng, thậm chí còn đ.ấ.m vào không trung.
Cũng trách ta không đánh lại nàng ta, nếu không nhất định phải đánh một trận.
Cố phu nhân bật cười.
"May mà nàng ta mắt mù, đổi là con đến."
"Chúng ta biết nhà họ Vương còn có một nữ nhi, gửi ra bên ngoài mười năm, ta muốn cưới cho tam lang một cô vợ, nó nhất định muốn tự mình gặp con, hỏi ý kiến của con."
"Sau khi gặp con, nó về nhà im lặng hai ngày, rồi bắt đầu cho người dọn dẹp viện, lấy hết sách vở năm xưa ra để dọn dẹp phơi nắng."
"Chúng ta không sợ tiêu tốn nhiều bạc cho nó, cũng không tin con khắc cha khắc mẹ, chúng ta càng hy vọng sau khi con gả đến Cố gia, nócó việc để làm, mỗi ngày bận rộn, để nó không có thời gian buồn bã, sớm thoát khỏi sự u uất."
"Độc, không thể giải được thì cũng có thể giảm nhẹ..."
Ta đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Đau lòng cho những nỗ lực mà Cố Thừa Ngôn đã bỏ ra vì ta.
"Chắc chắn có thể giải độc."
"Nếu không có thuốc dẫn, chúng ta sẽ tự đi tìm, cho người lên núi đào, dán thông báo đi mua, chỉ cần là hiếm lạ, trong tiệm thuốc chưa từng xuất hiện qua, chúng ta đều muốn, mua về con sẽ trồng, mẫu thân, con rất biết trồng hoa cỏ, mẫu thân hãy tin con, con nhất định sẽ trồng ra được thuốc dẫn có thể giải độc cho tam gia."
Cố phu nhân nhìn ta một lúc, rồi kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta:
"Tốt, tốt, tốt, từ nay ta sẽ giao tam lang cho con."
Ta gật đầu thật mạnh.