Dư sinh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-30 12:56:36
Lượt xem: 688
Đây thật sự là lần đầu tiên trong hai kiếp, Thời Hoài Tự nói những lời "ghen tuông" như vậy với tôi.
Tôi mím môi, nghiêm túc gật đầu:
“Ừm, anh hiểu rõ lắm hả…”
Anh khô khốc đáp:
“Đàn ông là hiểu đàn ông nhất.”
Tôi không vạch trần Thời Hoài Tự, mà nhìn qua khung cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, chìm vào suy nghĩ.
Nếu có thể báo trước mười năm, nói cho Thời Hoài Tự biết cần đề phòng ai, có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ hơn.
Nhớ lại kiếp trước, Thời Hoài Tự bất chấp tất cả lao vào đám cháy, ôm lấy tôi, trái tim lại đau nhói.
Làm sao có thể không rung động được chứ…
Lòng tốt của một người đối với người khác, nhất định sẽ được nhìn thấy.
Lang thang trên đường mấy tiếng, khi về đến nhà thì trời đã khuya.
Dì Lưu đã về.
Phòng khách không bật đèn, Thời Hoài Tự vừa định vươn tay bật thì tôi bất ngờ nhào tới, đẩy anh ngã xuống sofa.
Đôi chân dài của anh không thể làm gì khác hơn là chống hai bên, đỡ lấy sức nặng của tôi.
Quần áo của anh xộc xệch, giọng khàn khàn hỏi:
“Em muốn làm gì?”
“Thời Hoài Tự.” Tôi ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói:
“Em yêu anh.”
Hơi thở của anh lập tức trở nên hỗn loạn.
Cổ họng khẽ chuyển động, anh đặt tay lên eo tôi, đỡ tôi khỏi trượt ngã khỏi người anh.
“Xuống đi.”
Giọng anh gần như ra lệnh một cách lúng túng.
Tôi kinh ngạc chớp mắt:
“Không thể nào, anh…”
“Đừng nói.” Anh đưa tay che mắt tôi, giọng nói lạnh lùng vô tình:
“Đừng nhìn.”
Trước mắt bỗng tối sầm, mỗi lần chớp mắt, lông mi tôi lại cọ nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp.
Ai mà ngờ được, câu “Em yêu anh” lại có sức sát thương lớn như thế.
Đến mức khiến anh mất hết bình tĩnh.
Tôi cười toe toét:
“Em yêu anh… Em yêu anh…”
Lời bông đùa tinh nghịch như lông vũ, gãi nhẹ vào tim Thời Hoài Tự.
Gãi đến mức ngọn lửa âm ỉ lan cháy khắp nơi.
Tôi chống tay lên n.g.ự.c anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang dần tăng tốc dưới lòng bàn tay.
Giọng nói của tôi mềm đi:
“A Tự, em yêu anh…”
Giây tiếp theo, môi tôi bị anh ấy chiếm đoạt.
Anh ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, giam tôi trong góc nhỏ, buộc tôi tiếp nhận tình yêu của mình.
Đôi tay anh, như đang chạm vào bảo vật, nhẹ nhàng lướt qua má, cổ, rồi khẽ nâng niu.
Si mê mà cuồng nhiệt.
“Không nghe lời…” Thời Hoài Tự khẽ thở dài, “Em không đói à?”
“Đói chứ…” Tôi bám chặt lấy anh như chú gấu túi, bàn tay trượt vào áo sơ mi của anh, “Đói rồi, ăn cơm thôi…”
Thấy anh vẫn không động lòng, tôi liền liều mạng, nói nhỏ:
“Này… anh nghĩ tên gọi ở nhà của con là gì chưa?”
Ánh mắt Thời Hoài Tự dần tối lại. Anh ôm tôi đi ngang qua bàn ăn, tiến thẳng về phía phòng ngủ.
Một mùi gà nướng hấp dẫn thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi ngó đầu qua bàn ăn, đôi mắt sáng rực.
“Ơ, chờ đã, dì Lưu để lại cho em cái đùi gà mà…”
“Đừng nghĩ đến nữa.” Lần đầu tiên Thời Hoài Tự tàn nhẫn từ chối tôi:
“Cơ hội chỉ có một, giờ anh quyết định.”
8.
Tôi cảm thấy, Thời Hoài Tự thực sự có tài đàm phán.
Không chỉ là "một chút", mà đúng là kiểu thương nhân xảo quyệt.
Tiếng thì thầm của anh trong màn đêm giống như con thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ, đưa tôi đi khắp chốn.
Những nụ hôn vụn vặt phủ lên từng đầu ngón tay, cuối cùng anh giữ lấy chúng, đưa vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/du-sinh/chuong-7.html.]
“Anh là của em.”
Tôi si mê trước vẻ đẹp của anh, khẽ rên rỉ, lật người, ghì chặt lấy anh:
“Của em, tất cả đều là của em…”
Sau đó, tắm xong, hai mắt tôi nặng trĩu.
Trong lúc ôm Thời Hoài Tự, đôi tay tôi tranh thủ di chuyển khắp nơi, chiếm đủ tiện nghi.
Anh giống như chú chó lớn hiền lành, dường như chẳng bao giờ nổi giận.
“Ninh Ninh.”
“Hả?”
Tôi buồn ngủ đến mức giọng nói nghe cũng mềm mại.
“Lúc mới kết hôn, em đồng ý đi xem phim với anh, nhưng hôm sau lại đau dạ dày, hủy lịch để đi bệnh viện. Là vì đi gặp anh ta à?”
Đối với tôi, chuyện này đã là chuyện cũ từ rất lâu rồi.
Hồi tưởng lại, hình như không liên quan đến Tống Diễn.
Ngày hôm trước, Thời Hoài Tự nhờ người gửi cho tôi một chiếc bánh nhỏ. Tôi lại ăn thêm một gói chân gà cay, thế là bị viêm ruột.
Đi bệnh viện truyền nước, lấy thuốc xong thì về nhà nằm luôn.
Nhưng nghe giọng điệu của anh, có vẻ không đơn giản như thế.
Cơn buồn ngủ của tôi lập tức biến mất, tôi ngồi dậy.
Thời Hoài Tự thoáng sững sờ rồi nói:
“Xin lỗi.”
“Anh đừng vội xin lỗi, em không giận.” Tôi ngồi xếp bằng, “Chỉ là em tò mò, tại sao anh lại nghĩ em đi gặp Tống Diễn?”
Theo lý mà nói, với năng lực của Thời Hoài Tự, hoàn toàn có thể dễ dàng tra ra hành trình của tôi. Anh hẳn đã biết tôi đang nằm nửa sống nửa ch.ết ở bệnh viện truyền nước.
Nhưng anh ấy không làm thế.
Thời Hoài Tự im lặng một lúc rồi thú nhận:
“Anh nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Tống Diễn.”
“Không phải anh ta không thích đăng vòng bạn bè sao?”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Cả hai đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Thời Hoài Tự lấy điện thoại ra, đưa cho tôi.
Tôi không chờ được mà mở trang cá nhân của Tống Diễn, và khi nhìn thấy nội dung trong đó, đầu tôi như ong ong lên.
“Ngày 9 tháng 8, hôm nay Ninh Ninh nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi. Cảm ơn người yêu của tôi.”
“Ngày 1 tháng 8, được ăn cơm Ninh Ninh nấu. Vẫn là hương vị ngày xưa.”
Tôi điên cuồng kéo xuống, cuối cùng cũng tìm đến bài đăng từ nửa năm trước.
“Bộ phim đã ra mắt, chờ Ninh Ninh đến…”
Đó chính là ngày tôi bị viêm ruột.
Nhưng khi mở điện thoại của mình, trang cá nhân của Tống Diễn hoàn toàn trống rỗng.
Những nội dung này, chỉ có Thời Hoài Tự mới nhìn thấy được.
Thật ra, từ sau khi kết hôn, tôi rất ít khi qua lại với Tống Diễn.
Nhiều nhất cũng chỉ là lúc bệnh viện gọi để thanh toán chi phí, hoặc bác sĩ cần điều chỉnh phương pháp điều trị.
Tôi thực sự coi Tống Diễn như một người bạn cũ. Nhưng anh ta lại ngấm ngầm hết lần này đến lần khác làm tổn thương chồng của tôi.
Tôi tức đến mức đầu bốc khói:
“Anh liền tin mấy thứ này sao?”
Trong đó thậm chí chẳng có nổi một tấm ảnh của tôi.
Thời Hoài Tự cúi đầu, nhìn chăm chú vào trang cá nhân trống rỗng của Tống Diễn trên điện thoại tôi, trong ánh mắt anh có gì đó đang dần sáng lên.
“Ninh Ninh, anh không dám không tin.” Thời Hoài Tự mở đi mở lại trang đó, như thể đang xác nhận điều gì, hoặc có lẽ chỉ là một hành động vô thức sau khi bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng. “Anh sợ nếu tra ra, sẽ nhận được tin em thực sự đi xem phim với anh ta. Nếu thế, anh thà không biết.”
Tôi vừa giận vừa xót xa:
“Anh chỉ cần hỏi em một câu là…”
Nói đến nửa chừng, tôi bất chợt im bặt.
Đúng vậy, anh không dám hỏi.
Khi đó, tôi thường xuyên buông lời cay nghiệt với anh.
Có lẽ, câu trả lời mà anh nhận được cũng chẳng tốt hơn những suy đoán của anh là bao.
“Em sai rồi.”
Tôi nhào vào lòng Thời Hoài Tự, mắt cay cay:
“Xin lỗi anh, sau này em sẽ không giận dỗi với anh nữa.”
Anh khẽ cười, hôn lên tai tôi:
“Sẽ không đâu. Anh thích dáng vẻ em giận dỗi, rất đáng yêu.”
“Chỉ là… đừng bao giờ nói không cần anh nữa.”
Tối hôm đó, mọi khúc mắc cuối cùng giữa chúng tôi cũng hoàn toàn tan biến.