Dù phải mất bao nhiêu năm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-03-21 13:25:38
Lượt xem: 100
Bên ngoài, PD đang gõ cửa.
"Anh Diên Hi, chúng tôi phát hiện một thứ."
Anh ta hoảng hốt rút giấy lau trán. "Chờ chút." Gắng gượng bỏ qua cơn đau, anh ta nhét hết giấy nhuốm m.á.u vào thùng rác.
Anh ta mở cửa.
PD bị dọa giật mình, hỏi anh ta làm sao vậy.
"Không sao, tôi va phải một chút thôi."
Anh ta hỏi PD, trong tay cầm là cái gì.
PD lúc này mới nhìn thấy tôi trong phòng, đang thong thả nhặt gạt tàn lên, lịch sự đặt lại trên bàn trà.
Không gây thêm phiền phức không cần thiết cho nhân viên công tác.
PD ấp úng.
Chu Diên Hi vốn dĩ trán đang đau nhức nên bực bội, giật lấy giấy trực tiếp tự mình xem.
Đây là một tờ đăng ký bình thường đến cực điểm.
Rất cũ, là bản sao.
Nơi đó ghi lại tình hình trả tiền thuê nhà mỗi tháng của căn nhà cho thuê.
Người thuê, là tên của tôi.
Tám trăm tệ.
Mỗi tháng người nộp tiền đều phải xác nhận, tự mình ký tên.
Nhưng chữ ký đó.
Cùng lúc này, cách mười mấy giờ bay trên thảm đỏ liên hoan phim, chữ ký vừa mới ký trên tấm phông nền ngông cuồng phóng khoáng.
Giống nhau như đúc.
Trình Tích.
11
Nam Thành, mùa hè dài ẩm ướt.
Kỳ nghỉ hè năm hai đại học, tôi gặp Trình Tích.
Tôi làm thêm ở trung tâm bồi dưỡng dưới lầu, anh ta làm người mẫu ảnh trên lầu.
Chúng tôi biết nhau, nhưng không bao giờ chào hỏi.
Dù sao thì ba năm không liên lạc, có thể thân thiết đến mức nào.
Anh ta về trường một chuyến, phải vượt qua cả thành phố.
Xe buýt mất ba tiếng rưỡi.
Còn tôi ở gần đây, tạm thời thuê một căn phòng cho thuê.
Đêm nóng nhất mùa hè, là một đêm có bão.
Tôi là người cuối cùng khóa cửa.
Nhìn thấy một đám người trên lầu nói cười đi ngang qua.
Trình Tích lại cao thêm rồi.
Đi ở phía sau cũng rất nổi bật.
Anh ta một lần, cũng không nhìn tôi.
Đợi đến khi tôi đi đến phòng chờ thang máy, bọn họ đã xuống rồi.
Trống rỗng.
Thật ra, chào hỏi một tiếng cũng được.
Dù sao thì cũng từng là bạn học.
Tôi đeo túi xuống lầu.
Đêm bão đến, sẽ không có mưa.
Cả bầu trời vốn dĩ nên đen như mực, lại bị nhuộm thành một màu hồng đậm dị thường.
Trình Tích đứng ở đó.
Mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, tóc mái lòa xòa ngoan ngoãn rủ xuống.
Ánh mắt không phòng bị, dưới ánh đèn hành lang, đôi mắt đó mang theo sự trong trẻo của đêm hè.
Giống như một chú chó nhỏ vô gia cư.
"Đàn chị, xe buýt ngừng hoạt động rồi."
Đêm đó, tôi đưa anh ta về căn phòng cho thuê đơn mà tôi tạm thời thuê với giá 800 tệ.
Giường nhỏ đến đáng thương.
Sau này, khi anh ta đứng trên sân khấu nhận giải thưởng cao cấp nhất, được ca ngợi là ảnh đế thiên tài, được mọi người săn đón, tôi vẫn ở trong căn phòng cho thuê này ăn mì gói.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu chỉ có một.
Lần đầu tiên của anh ta năm 18 tuổi, chen chúc trên chiếc giường nhỏ này của tôi.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Thật sự là thiệt thòi cho anh ta.
Tôi không hiểu.
Rất nhiều phương tiện truyền thông miêu tả anh ta là ngông cuồng khó thuần, thiên phú vượt trội đến mức cuồng vọng không biết sợ hãi.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, anh ta của mùa hè đó, luôn là người nghe lời.
Anh ta rất ngoan.
Làm tất cả việc nhà, nấu ba bữa một ngày.
Luôn gọi tôi là đàn chị.
Chỉ có ở trên giường.
Xấu tính ngầm, thay đổi giọng điệu gọi tôi: "Tống Đông Nghi."
Vượt quá giới hạn.
Nói gì cũng không nghe lời.
Sau này tôi mới hiểu, cái gì gọi là thiên phú của anh ta đều ở trên diễn xuất.
Và, trên lầu nơi tôi làm thêm, căn bản không có công ty người mẫu nào.
Ba tiếng rưỡi.
Chỉ để nhìn tôi hết lần này đến lần khác.
Nhìn tôi an toàn về nhà.
Đưa một lần, liền phải đưa ngàn vạn lần.
12
Chu Diên Hi không tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/du-phai-mat-bao-nhieu-nam/chuong-7.html.]
Anh ta giống như bị rút hết cảm xúc, trong vài giây nhận rõ một sự thật.
Mối tình đầu của tôi không phải là anh ta.
Là một người đàn ông có khuôn mặt giống anh ta đến bảy phần.
Một giải thưởng mà anh ta muốn lấy lại không được, người ta 19 tuổi đã lấy được.
Anh ta từ ngày ra mắt, đã bị coi là người thay thế của anh ta.
Chu Diên Hi vo tờ giấy lại trong lòng bàn tay, không nói gì nhiều.
"Chuyện này có là gì?"
Anh ta cười khẩy: "Chuyện mấy trăm năm trước, có thể đại diện cho cái gì chứ?"
Quay người muốn đi, không thèm nhìn tôi một cái.
Nhưng khi ra đến cửa.
Liền ngã xuống đất.
Chu Diên Hi như ý nguyện của người quản lý, kỳ này anh ta thảm vô cùng.
Mọi người đều cho rằng anh ta vì yêu mà đau lòng đến mức nhập viện.
Trực tiếp lên hot search.
Khi Chu Diên Hi tỉnh lại, tôi đang thu dọn đồ đạc trong khách sạn.
Anh ta nhìn một vòng.
Ôn Ngưng ở bên cạnh anh ta, nhưng không nhìn thấy tôi.
"Vợ anh đâu?"
Anh ta hỏi Ôn Ngưng.
Ôn Ngưng tức giận đến run tay, tát anh ta mấy cái.
Chương trình tạm dừng ghi hình, kéo dài vô thời hạn.
Ôn Ngưng đến tìm tôi một lần.
Cô ta đã có được anh ta rồi.
Nhưng vẫn phải ba lần bảy lượt khoe mẽ trước mặt tôi.
Giống như nhất định phải có sự can thiệp của tôi.
Tình yêu của anh ta và cô ta mới có điểm tựa.
Anh ta bắt đầu chán ghét cảm xúc của cô ta.
Cô ta bắt đầu không chịu nổi sự phớt lờ của anh ta.
Ngày càng giống, tôi và Chu Diên Hi khi đó.
Đam mê qua đi, bọn họ cũng sẽ đối mặt với vấn đề giống như tôi.
Yêu một người như Chu Diên Hi, Ôn Ngưng ngây thơ cho rằng, cô ta có thể là một ngoại lệ.
Nhưng cô ta không phải.
Cô ta đã ý thức được điểm này.
Cho nên từ rất lâu trước đây, trong chương trình vô số lần, trong hiện thực vô số lần.
Cô ta chỉ có thể thông qua việc hạ thấp tôi để chứng minh lựa chọn của cô ta không sai.
Ví dụ như, lần đầu tiên ở trên máy bay tấn công tôi khi tôi không hề phòng bị.
Sau đó, hết lần này đến lần khác từ trong ánh mắt tổn thương của tôi có được cảm giác ưu việt.
Nhưng bây giờ, cô ta ngồi trước mặt tôi.
Cảm xúc quá kích động, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng và bàn tay hơi run rẩy.
"Tại sao, cô không tức giận?"
Tôi không trả lời cô ta, đứng dậy muốn đi.
Cô ta cười thành tiếng.
Cô ta nói: "Nói cho cô một bí mật."
Kết hôn với Trình Tích, là cô ta lừa gạt mà có được.
Cô ta cho rằng cô ta luôn có thể sưởi ấm anh ta.
Dù sao thì anh ta đã nhận được ân huệ lớn như vậy của nhà cô ta.
Nếu không phải bố cô ta, đưa anh ta ra khỏi căn phòng cho thuê 800 tệ đó, anh ta đến bây giờ vẫn là cặn bã ở tầng lớp dưới của xã hội.
Cô ta cho rằng anh ta ít nhất sẽ mê đắm cô ta.
Vì Trình Tích cả đời bôn ba đến Rome, mà Ôn Ngưng sinh ra đã ở Rome.
Nhưng anh ta không hề.
"Tôi cho rằng người như anh ta, sẽ không biết yêu.”
"Nhưng cô biết tôi sau khi kết hôn phát hiện ra cái gì không?”
"Tất cả mật mã của anh ta, đều là 207.”
"Tôi ban đầu cho rằng là sinh nhật của ai đó, sau này mới phát hiện là số phòng của căn phòng cho thuê rách nát đó.”
"Thì ra trong lòng anh ta luôn là người yêu trong khoảng thời gian tồi tệ nhất, buồn cười thật."
…
Tôi có thêm kỳ nghỉ.
Làm xong visa, xách hành lý đến sân bay, ngồi ở phòng chờ xem phim, bên cạnh tôi có một người ngồi xuống.
Chu Diên Hi trang bị kín mít.
"Chúng ta cần nói chuyện."
Sân bay, trước cửa sổ kính rộng lớn, phản chiếu bầu trời xanh.
Anh ta một thân đồ đen, gầy đi không ít.
Trán có một vết sẹo nhạt.
Vẫn chưa lành hẳn.
"Lý do thực sự cô tham gia chương trình là gì?"
Anh ta tự hỏi tự trả lời.
"Không phải là để theo đuổi lại tôi, là vì muốn gặp anh ta đúng không?”
"Thậm chí, cô kết hôn với tôi, cũng chỉ là vì tôi trông giống anh ta đúng không?"
Tôi không nói gì, tính toán thời gian lên máy bay.
"Tống Đông Nghi, lừa người rất vui sao?”
"Đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa hay ho lắm sao?"
Tôi ngắt lời anh ta: "Anh lấy đâu ra tình cảm?”