Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Du hành xuyên thời gian, tôi dựa vào kỹ năng bí mật để cứu người đàn ông - 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-10-11 02:06:25
Lượt xem: 19

5

 

Sau khi nhận phòng khách sạn tôi vừa kịp thích nghi với sự chênh lệch múi giờ, thì sáng sớm hôm sau Trương Chỉ Nhan và tôi đã phải di chuyển đến Trung tâm Getty.

 

Ở trung tâm phòng triển lãm, các thành viên thuộc mọi chủng tộc, quốc tịch đều tụ họp tại đây.

 

Hàng nghàn năm trước, bất cứ khi nào sứ thần nước ngoài đến yết kiến Nhân Tông, Tào hoàng hậu nhất định sẽ ra lệnh cho tôi ăn mặc chỉnh tề đi cùng ông ấy.

 

Vì vậy, hôm nay tôi mặc một chiếc váy gấm màu hoa mẫu đơn có viền vàng, kết hợp với áo len dệt kim màu trắng.

 

Một chiếc vòng cổ dài đến thắt lưng, có đính một viên ngọc bích màu xanh lá cây hoàng gia ở cuối và những tua rua màu vàng sáng lấp lánh.

 

Mỗi chuyển động hay một cử chỉ nhỏ đều thể hiện sức hấp dẫn sâu sắc của lịch sử 5 nghìn năm vĩ đại của nước ta.

 

Camera điện thoại di động của Trương Chỉ Nhan đang truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình cho của tôi.

 

Có hàng triệu người hâm mộ đã dậy từ sáng sớm để xem.

 

"Y Thánh Hoàng mặc mã diện váy của nhà Minh phải không?"

 

"Không thể nào! Trương cô nương, một trong bốn nữ y sư nổi tiếng của Đông quốc, là người nhà Tống."

 

"Nhan Nhan nói rằng Giáo sư Ôn là đầu thai của tổ tiên Trương gia của cô ấy, vì vậy cô ấy không thể nào mặc sai được!"

 

Trương Chỉ Nhan, người đã không đọc một cuốn sách nào trong nhiều năm qua, bắt đầu phổ biến lịch sự một cách nghiêm túc.

 

" Mã diện váy có nguồn gốc từ thời nhà Tống. Tổ tiên tôi mặc nó gọi là “ma mian qun”. Sau khi được trải qua cải tiến từ các nhà thiết kế, nó vô cùng thích hợp để mặc hàng ngày."

 

"Nếu bạn muốn có nó, hãy nhấp vào liên kết ở góc dưới bên trái."

 

TÔI:"……"

 

Thì ra đây chính là lý do tại sao cô ấy nhất quyết bắt tôi mặc chiếc váy mà cô ấy mang tới từ sáng sớm như vậy.

 

Trong vòng một phút, liên kết đã không còn khả dụng.

 

"A! Tổ tông, ngài có biết chúng ta một phút bán được bao nhiêu hàng không? Một trăm ngàn."

 

Tôi ngại sự ồn ào của cô ấy nên giẫm lên đôi giày cao gót màu đen trên chân tiến về phía trước để tránh xa cô ấy.

 

Nhưng Trương Chỉ Nhan vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, bổ sung thêm số lượng hàng hóa vào liên kết đang được người xem nhiệt tình săn đón.

 

Ở phía xa, tại quầy dược phẩm của Lục Thị, Lục Thì Dư người đến sớm hơn chúng tôi một giờ, đang thảo luận về việc hợp tác với các đại lý.

 

Ngày thường ở trường, anh ấy luôn ăn mặc giản dị. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy mặc trang phục lịch sự, bộ vest cao cấp màu đen kết hợp thêm cặp kính vàng gọng hẹp, đứng giữa các nhân viên, trông anh ấy như một doanh nhân thượng lưu.

 

Anh ấy hoàn toàn khác với người học trò nhỏ luôn lẽo đẽo theo tôi.

 

Tôi vốn không thích giao tiếp với người khác nên tôi tìm một góc yên tĩnh để ở một mình.

 

"Cô nương, hãy đến và nhìn vào quầy hàng của chúng tôi tôi."

 

Ở nước ngoài mà nghe tiếng quê hương khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà.

 

Tôi nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.

 

Một ông già mặc bộ trang phục nhà Đường bằng vải lanh màu đen đứng trong một gian hàng chưa đầy ba mét vuông.

 

Tôi chỉ vào mình.

 

Ông gật đầu với nụ cười trên môi.

 

Trưng bày trong gian hàng của ông là các loại thuốc thảo dược Trung Quốc được sưu tầm từ trong và ngoài nước.

 

Ông già tự giới thiệu với tôi.

 

Ông đến từ khu phố Tàu ở Los Angeles. Tổ tiên của ông đã di cư sang Hoa Kỳ trong Chiến tranh Trung-Nhật và mở một phòng khám y tế tại đây. Ở thế hệ của mình, ông bắt đầu kinh doanh bán lại dược liệu Trung Quốc.

 

Đây là những loài thực vật quý hiếm được ông đặc biệt mang đến triển lãm.

 

"Cô gái, chúng ta đều là người Trung Quốc, cách xa nhau ngàn dặm, chắc chắn có duyên phận. Nhìn ngươi có dung mạo xuất chúng. Ta có một củ nhân sâm ngàn năm, ăn xong thanh xuân của ngươi vĩnh viễn dùng lại.... "

 

Trước tài năng dùng lời nói để thuyết phục khách hành của ông ta, tôi chỉ cười mà không nói gì, nhưng cũng không lập tức rời khỏi gian hàng của ông ấy.

 

Bởi vì tôi thực sự đã nhìn thấy một điều đặc biệt.

 

Khi ông ta đưa tay gạt đống dược liệu lộn xộn vừa đặt sang một bên, lộ ra vài bông hoa khô nhỏ màu tím.

 

Tôi nhặt một ít lên và ngửi chúng dưới mũi.

 

Ông già thấy tôi quan tâm nên bắt đầu quảng bá nó một cách ấn tượng hơn.

 

"Cô nương thật tinh ý. Đây là vị thuốc Tủ Thảo trồng ở Tân Cương, có tác dụng dưỡng ẩm và xóa tàn nhang đối với các làn da của phụ nữ."

 

Tôi cười khẽ gật đầu, đang định buông xuống

 

Ông lão háo hức nói: “Cô nương, tôi thấy cô có khuôn mặt hiền lành và chúng ta rất có duyên. Nếu thích, cô có thể tùy ý định giá.”

 

Tôi suy nghĩ một lúc, cẩn thận thử kiểm tra: “Mười vạn thì sao? Tôi lấy hết.”

 

Khi nghe đến giá, ông lão gần như không nhịn được cười.

 

"Được rồi được rồi, ta sẽ đóng gói liền cho ngươi."

 

Tôi chuyển tiền cho ông ấy bằng điện thoại di động, nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của ông ấy, tôi nội tâm có chút áy náy.

 

Quả nhiên, nếu tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi còn ít, tôi sẽ không bao giờ đưa cho anh ấy nhiều tiền như vậy.

 

Lúc này, Trương Chỉ Nhan từ xa chạy tới và hét lên: "Tổ tông, Thích Quán đến rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/du-hanh-xuyen-thoi-gian-toi-dua-vao-ky-nang-bi-mat-de-cuu-nguoi-dan-ong/5-6.html.]

6

 

Thích Quán là một chàng trai trẻ có tướng mạo cao một mét chín, đẹp trai, ngoại hình người da trắng.

 

Camera điện thoại di động của Trương Chỉ Nhan lập tức chĩa vào anh ta.

 

Những người phụ nữ trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên thích thú.

 

"Tôi tới đây, anh ấy đẹp trai quá xuất sắc rồi. Chẳng phải anh ấy rất giống Tiểu Lý Tử khi còn trẻ sao?"

 

" Y Thánh nương nuong, xin hãy nhẹ nhàng. Cầu buông tha."

 

"Nhan nhan, khóa camera lại."

 

Các nam nhân cũng không cam lòng yếu thế.

 

“Hoa hạ nhi nữ ngàn vạn không được rơi vào mỹ nam kế của quân”.

 

"Người có tướng mạo quyến rũ chắc hẳn là một con yêu tinh."

 

“Các chị em, đừng vội vã!”

 

Nhìn thấy ánh mắt của tôi nhìn cậu ta, Lục Thì Dư cau mày đứng giữa hai chúng tôi, giọng điệu không tốt nói: "Vị tiên sinh này, ngài dựa vào cái gì lại cho rằng bí quyết của tốt hơn chúng ta?"

 

Nam nhân đó ngoảnh mặt phớt lờ lời nói của anh.

 

"Xin chào, tiểu thư Đông Phương xinh đẹp và bí ẩn, tôi tên là Ross. Tôi rất hân hạnh được gặp cô .” Bàn tay trắng dài của Ross lướt qua Lục Thì Dư và đưa ra trước mặt tôi. Tôi hơi ngạc nhiên trước tiếng Trung thông thạo của anh ấy. .

 

Tôi chưa kịp phản ứng thì Lục Thì Dữ đã nắm tay anh ta, âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Xin chào, ngài Ross. Nếu ngài không có việc gì khác xin ngài cứ tự nhiên. Chủ nhân của tôi không phải là người mà có thể kết giao với bất cứ ai."

 

Ross gật đầu rồi dùng sức rút tay lại, để lộ năm vết ngón tay rõ ràng trên làn da trắng của anh ta.

 

Anh lắc lắc tay, lấy ra một chiếc lọ gỗ ​​từ túi trong của bộ đồ, giữ nó giữa ngón giữa và ngón cái, giơ cao và đưa cho Lục Thì Dư xem.

 

Và nói bằng tiếng Anh: "Tôi cần một người phụ nữ dũng cảm để thể hiện tác dụng kỳ diệu của công thức bí mật này."

 

Khung cảnh bỗng yên tĩnh

 

Không ai là kẻ ngốc cả.

 

Thay vào đó, điện thoại của Trương Chỉ Nhan như muốn nổ tung.

 

"Người ngoại quốc nói gì vậy? Người nào có thể tới phiên dịch không?"

 

"Người nước ngoài thật thành thật, không phải tự mình chuẩn bị mọi thứ sao?"

 

"Bạn sẽ thua thử thách trong bước đi đầu tiên của anh chàng Ross này phải không?"

 

Đôi mắt quỷ dữ của Ross bình tĩnh nhìn mọi người và nói thêm: "Tôi hiện đang thay mặt phương Tây thách thức Vương quốc phương Đông cổ đại."

 

Những lời phân biệt chủng tộc của anh ta đặc biệt có hiệu quả, và có người lập tức nhảy ra.

 

"Tôi biết."

 

Một phụ nữ nước ngoài trung niên trông bình thường giơ tay.

 

Ngoại hình người đó hội tụ đủ những vấn đề mà người trung niên thường mắc phải như bọng mắt, vết chân chim, mũi tỏi, nhân trung thon dài, nếp gấp mũi sâu, v.v.

 

Cho dù có uống thuốc độc thì dung mạo của cô cũng sẽ không trở nên tệ hại như bây giờ.

 

Ross mời cô lên và gọi một ly rượu vang đỏ. Anh mở chiếc bình gỗ và rắc một ít bột màu nâu vào ly.

 

Một mùi hương quen thuộc khiến tôi khẽ cau mày.

 

Bột tan chảy khi cho vào nước.

 

Ross ra hiệu cho cô ta uống hết.

 

Người phụ nữ uống hết trong một ngụm.

 

Ross bắt đầu đếm ngược: “Mười chín tám bảy——”

 

Mọi người nín thở chờ đợi kết quả.

 

Cư dân mạng nhanh chóng khuấy động màn hình theo dõi của mình.

 

"Bạn đang đùa tôi à? Bạn cho rằng đây là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân sao? Ngay cả tia laser hiện đại cũng không thể khiến nó thay đổi ngay lập tức."

 

“Có thể lý giải khoa học một chút không?”

 

"Đáng tiếc, một người đẹp trai như vậy mà đầu óc lại không bình thường như vậy."

 

Camera điện thoại di động của Trương Chỉ Nhan luôn tập trung vào Ross và tình nguyện viên.

 

Dần dần, những tiếng hét kỳ lạ phát ra từ trận địa pháo.

 

"Mama....YAAAAAAA.....! Thật kỳ lạ!"

 

"Bạn có thấy bọng mắt dưới của cô ấy đã biến mất, chiếc mũi của cô ấy trở nên nhỏ hơn và hình dáng khuôn mặt cũng như các đặc điểm trên khuôn mặt của cô ấy đã thay đổi."

 

"Người tên Ross này có học Tứ Xuyên đổi mặt không?"

 

"Nhan Nhan, ngươi có phải đang dùng app làm đẹp không?"

 

“Ai có thể ra ngoài đó giải thích được không?”

 

Lúc này Lục Thì Dư và Ôn Thả Cũng không tin nổi vào mắt mình.

 

Lục Thì Dư cúi đầu nháy mắt với tôi: “Sư phụ, thật sự có loại thuốc lợi hại như vậy, uống xong có thể thay đổi hình dánh khuôn mặt vậy sao?”

 

Làm sao điều đó có thể được!

Loading...