Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dụ Dỗ Bất Thành Bị Đè Ngược - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2025-01-23 02:24:46
Lượt xem: 123

Chương 3:

 

Nàng có khuôn mặt phúc hậu, đoan trang, lưng thẳng tắp, khóe miệng cong lên vừa phải.

 

Dù lúc này nàng đang đứng giữa một đám nam nhân vẫn không khiến người ta cảm thấy nàng có chút thất lễ nào.

 

Quả không hổ danh là “đệ nhất thục nữ kinh thành”.

 

Sắc mặt Chu Kim An dịu dàng hơn một chút, ôn hòa đáp: “Phải.”

 

“Lâu nay chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt...” Nguyễn Tố Tâm nhìn ta từ trên xuống dưới, “Quả là một mỹ nhân.”

 

Các công tử thi nhau gật đầu.

 

“Quả thực là mỹ nhân hiếm thấy, khó trách Chu huynh không bao giờ dẫn biểu muội đi dự tiệc, chắc là sợ người ta cướp mất.”

 

“Nhìn kỹ ra, tư sắc của biểu muội không hề thua kém Nguyễn tiểu thư.”

 

“Chu huynh không nên giấu mỹ nhân thế, nên để biểu muội ra ngoài giao lưu nhiều hơn mới phải.”

 

Ta thầm mừng trong lòng, có những lời khen ngợi như vậy, chắc hẳn Chu Kim An cũng sẽ cảm thấy nở mày nở mặt.

 

Nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng.

 

“Nàng chỉ là một nữ nhân thô tục, không có chút học thức nào, sao có thể sánh với Nguyễn tiểu thư? Đừng làm bẩn danh tiếng của Nguyễn tiểu thư.”

 

Lời này thật khó nghe, ta cắn môi, đứng sững tại chỗ.

 

Nguyễn Tố Tâm cười khẽ, sau đó dịu dàng nói:

 

“Kim An thật không biết thương hoa tiếc ngọc, phải biết nữ tử không có tài cán chính là đức hạnh, cho dù biểu muội kém cỏi về văn chương, nhưng chắc hẳn đức hạnh rất tốt.”

 

Ta mang cái danh “Chàng Nam Tường tiểu thư”, thực ra đức hạnh cũng không tính là tốt.

 

Lời này càng dễ khiến người ta cho rằng ta vừa không có tài vừa không có đức.

 

Ta hơi nhíu mày, không biết Nguyễn tiểu thư này cố ý hay vô tình.

 

Ta đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó cúi người cáo từ.

 

Vị thế tử bên cạnh đứng dậy lấy thức ăn, vô tình đụng phải ta, ta loạng choạng, hắn vội vàng ôm eo ta.

 

“Biểu muội cẩn thận.” Hắn nói xong mặt đỏ bừng.

 

Ta liếc nhanh qua Chu Kim An.

 

Chỉ thấy hắn nhìn ta với ánh mắt nặng nề, sóng trào cuồn cuộn, sắc mặt khó coi.

 

 

Từ hôm đó trở đi, Chu Kim An đối xử với ta càng tệ hơn trước.

 

Trước kia gặp mặt, tuy hắn lạnh nhạt ít nói, nhưng ít ra vẫn có thể nói chuyện bình thường.

 

Còn bây giờ, hắn ở xa xa thấy ta đã quay người bỏ đi, vẻ mặt chán ghét, tránh ta như tránh tà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/du-do-bat-thanh-bi-de-nguoc/chuong-3.html.]

 

Bọn hạ nhân rất giỏi nhìn sắc mặt chủ nhân, thấy ta không được chủ tử yêu thích như vậy, ai nấy đều hả hê, nói bóng gió mỉa mai ta.

 

Ta rất buồn phiền.

 

Di mẫu gọi ta đến nói chuyện.

 

Sau khi đuổi hạ nhân ra ngoài, di mẫu mới lộ vẻ không vui.

 

“Con đúng là đồ vô dụng!

 

“Ba năm rồi, chỉ cần có bản lĩnh một chút, con cái cũng đã có hai đứa, còn con thì sao, quyến rũ thôi cũng không xong, lại còn trở mặt thành thù.”

 

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện này cũng không đơn giản như vậy, di mẫu tự mình thử xem sẽ biết.”

 

Di mẫu trừng mắt: “Láo xược! Ta bao nhiêu tuổi rồi còn đi thử?!”

 

“Nhưng biểu ca không thích con, con có cách nào chứ?”

 

Ta tỏ vẻ vô tội:

 

“Con cố ý ưỡn n.g.ự.c trước mặt huynh ấy, huynh ấy lại nói là chắn mất tầm nhìn.

 

“Con ngã vào lòng huynh ấy, huynh ấy lại nói eo con không tốt nên đi khám.

 

“Con nhìn huynh ấy bằng ánh mắt si tình, huynh ấy lại nói nữ tử phải biết tự trọng tự ái.”

 

Ta buồn đến phát khóc.

 

“Di mẫu, huynh ấy quá khó, có nên đổi người khác không, hay con thử đi quyến rũ Thượng thư đại nhân đi!”

 

Di mẫu bỗng đập bàn đứng dậy.

 

“Lớn mật! Ngươi dám!

 

“Ta bảo ngươi đến là để giúp ta tranh quyền đoạt lợi, không phải đến để cướp quyền của ta!”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

 

Ta che mặt khóc nức nở.

 

“Đừng khóc nữa!”

 

Di mẫu quát lớn, lại lấy mấy quyển sách từ dưới gối ra, ném vào mặt ta.

 

Mở ra xem, bên trong toàn là xuân cung đồ.

 

Ta ngừng khóc, ngơ ngác nhìn những bức tranh, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu: “Cơ thể con người lại có thể như vậy...”

 

Di mẫu vỗ trán, vẻ mặt bất lực.

 

“Cầm mấy quyển sách này về nghiên cứu cho kỹ, phải hiểu rõ tất cả.

 

“Tối mai, ta sẽ sắp xếp người bỏ thuốc cho nó, ngươi tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng nó.

 

“Ngày mai mà còn không thành công, ta sẽ cho người đi đón nhị muội ngươi!”

 

Loading...