Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dụ Dỗ Bất Thành Bị Đè Ngược - Chương 15:

Cập nhật lúc: 2025-01-23 02:26:03
Lượt xem: 131

Chương 15:

 

Ta đợi thật lâu vẫn chỉ thấy hắn cúi đầu không nói, ta nhịn không được hỏi: “Vì sao?”

 

“Hửm?”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

 

Hắn ngước mắt, giống như đã quên lời vừa nói.

 

Ta nhắc nhở: “Vì sao chuyện hôn lễ của chúng ta phải hoãn lại một chút?”

 

Hắn cong môi, nói: “Gần đây ta gặp được chút chuyện trong triều, người ngoài chửi bới ta rất nhiều, ta còn đang xử lý phiền phức, nếu ngươi có quan hệ với ta lúc này, khó bảo đảm sẽ không bị ảnh hưởng.”

 

Ta “ồ” một tiếng.

 

“Cho nên ngươi chỉ sắp xếp cho ta ở trạch viện cách vách, lại không tới tìm ta, là sợ liên lụy tới ta?”

 

“Ừm.”

 

Ta thoáng có chút cảm động, chân thành nói:

 

“Chuyện ngày ấy vốn là ta chủ động làm như vậy, ngươi có thân phận tôn quý, nguyện ý cưới ta đã đủ quân tử, hiện tại ngươi còn vì ta mà chu toàn mọi việc như vậy, ta rất cảm kích.”

 

“Mặc kệ người ngoài chửi bới ngươi như thế nào, hoặc là có thể có ảnh hưởng gì tới ta, chúng ta đã quyết ý kết làm phu thê, đương nhiên phải cùng tiến cùng lui.”

 

Hắn lẳng lặng nhìn ta một hồi lâu, trong mắt có tia sáng lấp lánh.

 

“Nếu đã như thế, ngươi gọi thử một tiếng trước ta nghe xem sao.”

 

“Gọi cái gì?”

 

“Gọi tướng công.”

 

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, e lệ nói: “Tướng công.”

 

“... Đến đây, giúp tướng công bôi thuốc.”

 

Ta xấu hổ đỏ mặt, chậm rãi đến gần hắn, cầm lấy thuốc cao trên bàn, dùng đầu ngón tay chấm thuốc rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương của hắn.

 

Cơ bắp hắn rắn chắc mạnh mẽ, cứng cáp lại đàn hồi, đầu ngón tay ta nhẹ nhàng đảo quanh, cảm nhận được nhu cương va chạm.

 

Hắn nghiêng người, ngồi yên bên cạnh.

 

Ta vừa giương mắt đã thấy hầu kết của hắn bỗng trượt trượt một chút.

 

Trời vốn đang khô nóng, hơi thở hùng hậu của hắn lại liên tục đè ép ta, khiến ta cảm thấy quần áo dưới áo choàng như đã ướt đẫm mồ hôi.

 

“Tướng công, bên trong ta ướt rồi.” Ta bôi thuốc xong đứng dậy nói.

 

Hắn mở to mắt, khiếp sợ nhìn ta.

 

Ta đặt thuốc mỡ xuống: “Ta phải về phòng thay quần áo, chàng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm chàng.”

 

Trước khi đi, ta chợt nhớ ra một chuyện, thẹn đỏ mặt hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/du-do-bat-thanh-bi-de-nguoc/chuong-15.html.]

“Tướng công, chàng tên là gì?”

 

Hắn sững sờ chớp chớp mắt, giọng nói có chút khàn khàn:

 

“Lam Ngạn.”

 

 

Lúc ta trở về, cảm xúc có chút phức tạp, vừa vui sướng vừa mờ mịt.

 

Vui sướng là vì cuối cùng ta cũng có thể trở thành tân nương đang đợi gả.

 

Mà mờ mịt là vì, sao bỗng nhiên ta lại gả mình ra ngoài rồi?

 

Còn là loại không thể chờ đợi nổi muốn nhanh chóng thành hôn?

 

Nghĩ không rõ được, đúng là nghĩ mãi mà không rõ được.

 

Thôi thì khỏi nghĩ nữa.

 

Mấy ngày tiếp theo, mỗi đêm ta đều xuyên qua cánh cửa có hoa rũ xuống kia tới bôi thuốc giúp Lam Ngạn.

 

Hắn luôn chờ ở đó từ trước.

 

Trước bàn có một chén trà, bên cạnh đặt một lư hương.

 

Ta và hắn dần dần thân mật.

 

Ta không gọi hắn là Lam Ngạn mà gọi hắn là tướng công.

 

Có thể nhìn ra được, hắn thích ta gọi hắn như vậy, mỗi lần ta gọi trên mặt hắn đều lộ ra ý cười, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào ta.

 

Lúc bôi thuốc, ta nói đủ thứ chuyện linh tinh với hắn.

 

Ta kể chuyện quê hương phía nam, kể chuyện của di mẫu và biểu ca, kể quy hoạch tương lai của ta đối với việc đan giỏ trúc.

 

Hắn là một thính giả rất tốt, vừa không ngắt lời ta lại vừa có thể đáp lại đúng lúc kịp thời.

 

Ta cảm thấy hắn đúng là một người ôn hòa lại khéo léo, trong lòng ta cũng thầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao lần đầu tiên thấy hắn ta lại có cảm giác hắn cao lãnh khó gần?

 

Ta buồn cười kể cho hắn biết cảm giác này.

 

Hắn trầm mặc một lát mới nói:

 

“Ta gặp phải một số chuyện, thế nhân hủy hoại ta, phỉ báng ta, thậm chí làm tổn thương ta, ta không thể không tạm thời để lộ mũi nhọn để cầu được sinh cơ.”

 

“Bọn họ liền sợ ta, hận ta. Bởi vì ta không thèm để ý tới những người này nên bọn họ có thái độ thế nào cũng không quan trọng. Nhưng ta không hi vọng ngươi vì những chuyện đó mà xa cách ta.”

 

“Ta hiểu.”

 

Ta cười nói: “Cũng giống như rất nhiều người gọi ta là Chàng Nam Tường Tiểu Thư, cười nhạo cũng được, mỉa mai cũng được, miệng ở trên người bọn họ, dù sao cũng không thể gây thương tổn cho ta, ta không thèm để ý. Ngươi cũng sẽ không bởi vậy mà chê ta đúng không?”

 

Hắn kinh ngạc nhìn ta.

 

Loading...