Đông Viện Tây Viện - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-01-07 05:15:53
Lượt xem: 727
Tôi cùng anh ngồi trong phòng, lúc này Văn Giang không đến, nhưng Bình An có đến thăm, tôi nào có tâm trí đâu mà tiếp em ấy? Chỉ đành ra hiệu cho em ấymau chóng quay về.
Đường Dịch Vân trước mặt người ngoài luôn là công tử phóng khoáng, rơi lệ quả là chuyện lạ, giờ đây anh khóc thật rồi, lại còn khóc mãi không thôi.
Con người này, đôi khi cũng giống như đứa trẻ, cảm thấy cha mẹ thiên vị, trong lòng tủi thân, liền khóc nhè.
Giờ phút này nói gì với anh, anh cũng không nghe lọt tai, người đang khóc nhất là sợ dỗ dành, biết đâu càng dỗ lại càng khóc to hơn.
Tôi cứ thế lặng lẽ ngồi đối diện anh, nhìn anh khóc, thỉnh thoảng đưa khăn tay.
Anh nức nở nhận lấy, lau nước mắt.
“Khóc mệt rồi phải không? Em thấy anh mệt rồi đấy.”
Lúc này, tôi mới dám vỗ về anh: “Uống chút nước nhé?”
Anh lắc đầu, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Tôi vội vàng đưa tay hứng lấy: “Hứng được kim đậu rồi, em giữ lại bán lấy tiền.”
Anh hất tay tôi ra, khịt mũi mắng: Cút!
“Được rồi, anh sao lại giống như thiếu nữ vậy, khóc mãi không thôi.”
“Em mới là thiếu nữ đấy.”
“Em không phải thiếu nữ , em đã kết hôn, là vợ người ta rồi.”
Tôi nửa dỗ dành nửa trêu chọc anh: “Đường đại thiếu gia mà còn khóc nữa, sau này em sẽ gọi anh là Đường đại tiểu thư đấy.”
Anh lúc này mới lau sạch nước mắt, điều hòa lại hơi thở, nói với tôi: “Em nói xem, có ai như bọn họ không?”
Tôi vội vàng phụ họa theo anh: “Đúng vậy! Nghe mà em cũng tức giận thay, muốn về thu dọn hành lý, cùng anh đi tàu cho xong!”
Anh cũng biết tôi chỉ nói đùa, không phải thật lòng.
“Thôi đi, mưa gió thế này, anh nào nỡ.”
Tôi bĩu môi, cãi lại: “Lúc này anh mới biết thương hoa tiếc ngọc, tối hôm qua sao không thấy anh nhẹ tay chút nào?”
Đường Dịch Vân liếc tôi một cái: “Đừng có mà giở trò, đến lúc đó có mà khóc.”
“Nói đến đây thôi, trời còn sáng trưng, thật sự không phải lúc nói lời bậy bạ.”
Tôi chuyển chủ đề: “Tường bên ngoàI đã xây xong rồi kìa.”
“Cứ để họ xây, dù có dỡ cả Đông viện cũng chẳng sao, tôi vừa lúc cuốn gói đi.”
Biết anh nói là lời giận dỗi, tôi cũng không vạch trần: “Vậy em dẫn anh về nhà mẹ đẻ ở nhé?”
“Chuyển sang ở rể, em nuôi tôi à?”
“Nuôi anh thì đã sao? Trai bao em đây trước kia nuôi đầy.”
Lần này anh hứng chí hẳn lên, ném trả khăn tay cho tôi: “Mau cất đi, ai biết đây là của ai dùng rồi.”
“Của ai dùng thì đã sao, sau này cũng là của anh, anh cứ việc hưởng thụ đi.”
Anh nào dễ dàng bỏ qua như vậy, gặng hỏi: “Trai bao nào, nuôi thế nào?”
“Đợi tối nay, em sẽ từ từ kể cho anh nghe nuôi thế nào.”
Đợi đến tối, tường đã xây được hơn nửa, sáng sớm hôm sau nhìn lại, đã cao hơn người không ít, vậy mà họ xây suốt cả đêm.
Đông Tây viện viện vốn xinh đẹp, kiến trúc Trung Tây kết hợp, hài hòa thú vị, giờ đây dựng lên một bức tường xám ở giữa, thật là mất hết cả vẻ đẹp.
Chưa đợi Đường Dịch Vân tỉnh ngủ, tôi đã dậy từ sớm, trước tiên tiễn cha mẹ chồng, tiện thể ra phố một chuyến, trở về lại tiếp tục đi sang Tây viện.
Bình An mắt thâm quầng, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt rất khó xử: “Hoan Hỷ, hôm qua…”
“Thôi đừng nhắc nữa, anh rể của em khóc suốt nửa ngày trời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-vien-tay-vien/chuong-13.html.]
Bình An nói: “Văn Giang cũng vậy, nghe rõ mồn một, khóc suốt cả đêm.”
“Chú ấy nói gì?”
Bình An thở dài: “Tính anh ấy đúng là có vấn đề, em muốn anh ấy đi giảng hòa với anh rể, anh ấy nói gì cũng không chịu đi.”
“Em cũng đừng ép cậu ấy, bao nhiêu năm khúc mắc như vậy, nếu em ba lời hai câu có thể thuyết phục được, mới là lạ.”
“Còn có... “ Nó ấp úng, có chút áy náy nhìn tôi: “Ngày đó em nói anh rể mấy câu kia, anh ấy có nghe thấy không?”
“Sao có thể, xa như vậy, anh ấy không nghe thấy đâu, mà có nghe thấy cũng sẽ không để bụng đâu.”
“Vậy thì tốt, em còn sợ em lắm lời, khiến hai người cãi nhau.”
“Không đâu, quay về em cũng nói với Văn Giang, đừng để trong lòng, Dịch Vân vẫn luôn quan tâm đến cậu ấy.”
Dừng một chút, tôi lại nói: “Kỳ thật vừa rồi trên đường về, chị có mua cho hai ngươi một ít đồ.”
“Mua đồ cho bọn em?”
Lời còn chưa dứt, Alina đến, nói Đường Dịch Vân gọi tôi về ăn sáng.
Lúc này sắp đến trưa rồi, còn ăn sáng gì nữa, tôi tưởng anh đã đi làm, không ngờ anh tỉnh dậy sau đó liền chờ, đợi đến mức đồ ăn trên bàn đều nguội lạnh.
Vừa vào cửa, anh đang giả vờ xem báo, lạnh lùng nói: “Em đi Tây viện rồi?”
“Ừ, đi thăm Bình An một chút.”
“Ở đó cả buổi sáng?”
Tôi vừa nghe, đây rõ ràng là giọng điệu tính sổ!
“Thực ra cũng không nói mấy câu, anh còn không biết em sao? Lòng em sớm đã bay về đây rồi.”
Anh lúc này mới bỏ tờ báo xuống, hướng tôi ngoắc tay: “Không chỉ tâm, người cũng tự giác một chút, mau chóng bay qua đây.”
Mỹ sắc trước mắt, tôi đương nhiên là không khách khí, lập tức bay vào lòng anh, nhỏ nhẹ giải thích: “Thực ra em đến Tây viện lấy một ít đồ.”
Lời vừa dứt, Alina bưng gương trang điểm trở về, lại đem máy hát, kính vạn hoa lần lượt bày về chỗ cũ.
Đường Dịch Vân ngẩn người, cúi đầu nhìn tôi: “Em…”
“Em đã nói với Tây viện, sau này mượn đồ có thể, nhưng phải có vay có trả, đồ của chúng ta chính là của chúng ta.”
Dừng một chút, tôi lại giải thích: “Tuy nhiên một số đồ dùng thường xuyên, em đều mua mới cho Tây viện, nói là anh bảo em mua.”
Anh thản nhiên dời mắt: “Em tự mình làm chủ, sao lại mượn danh tôi lấy lòng người khác?”
“Anh còn giả vờ với em làm gì? Em nhớ tới đêm tân hôn, gặp anh ở vũ trường, Nếu anh thật sự trong lòng căm hận Văn Giang, ngày đó giả vờ không nhìn thấy là được rồi, sao lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy?”
Anh không nói gì nữa, vỗ vỗ vai tôi, tôi liền coi như là nghe được một tiếng "cảm ơn".
Tiếp đó, tôi lại có chút thấp thỏm: “Thực ra... hôm nay ra ngoài em còn mua một thứ, là em tự ý quyết định, không biết anh có thích hay không.”
Anh cúi mắt nhìn qua: “Cái gì?”
Tôi ra hiệu cho Alina, cô ta quay đầu đi ra ngoài, lúc trở vào, trong lòng ôm một con ch.ó Maltese.
Đường Dịch Vân nhìn thấy, đầu tiên là ngây người, sau đó đột nhiên đứng lên, lại do dự không dám tiến lên: “Em... Hoan Hỷ…”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Em nghe Alina nói, trước kia anh nuôi một con Maltese trắng muốt, dùng ruy băng xanh buộc tóc nhỏ.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Anh đi ôm nó xem, có giống không.”
Anh bước lên hai bước, nhận lấy chú chó nhỏ từ tay Alina, con ch.ó rất ngoan, l.i.ế.m liếm tay và mặt anh.
Tôi nhớ tới hôm nay trên đường, tôi phải vất vả lắm mới tìm được người bán chó, lại còn muốn chọn con Maltese trắng muốt, người bán không có sẵn, tôi lại phải lặn lội theo anh ta đến tận trại chó, trên đường gập ghềnh toàn là bùn đất, mấy lần tôi suýt nữa thì ngã.
Vừa nhìn thấy chú chó nhỏ này, trong lòng tôi dâng lên niềm mãn nguyện và vui sướng, thầm niệm "Hallelujah", cảm tôi Chúa, hy vọng tiểu tinh linh đáng yêu này, có thể vuốt phẳng lòng anh.
Thế là tôi vội vàng muốn ôm nó, đến nỗi góc nhọn của lồng chó "xoẹt" một tiếng, móc rách chiếc áo khoác len lông cừu của tôi.