Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đông Viện Tây Viện - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-07 04:24:26
Lượt xem: 237

Hôm nay là ngày đại hỷ của bốn người chúng tôi.

Hai chị em chúng tôi ở Vệ gia, sẽ cùng thành thân với hai anh em Đường gia. 

Nhưng tôi lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo - trong lúc đón dâu, hai chị em chúng tôi sẽ đổi phòng cho nhau. 

À mà quên mất, tôi là chị, tên là Vệ Hoan Hỷ, còn em gái tôi kém tôi một chút xíu, tên là Vệ Bình An. 

Hai chị em tôi dung mạo tuy có phần giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. 

Tôi là người từng du học phương Tây, được các thầy "Đức" và "Thái" dạy dỗ, cho nên mọi chuyện đều hướng đến sự tự do, phóng khoáng, sống trọn từng khoảnh khắc. 

Còn Bình An thì lớn lên bên cạnh cha mẹ, được dạy dỗ theo lối Nho học "chi hồ giả dã" trong trường, nên lúc nào cũng nói đến những chuyện nhân nghĩa đạo lý. 

Sau khi về nước, tôi vẫn giữ nguyên nếp sống ấy, suốt ngày ăn diện lộng lẫy, ra ngoài uống rượu trò chuyện, hôm nay thì má kề má với công tử Lý gia, ngày mai lại tay trong tay với thiếu gia Vương gia, hôn gió nháy mắt chẳng thiếu lúc nào, mà hôn tay ôm ấp thì càng là chuyện thường tình.

Còn Bình An thì ngoài giờ học ở trường, lúc nào cũng chỉ ru rú trong thư phòng, không nói chuyện với đàn ông lấy nửa lời, đúng là trái ngược hoàn toàn với tôi. 

Bởi vậy, người ngoài nhìn vào hai chị em tôi, không mấy ai có lời khen tặng. 

Họ nói, hai tiểu thư Vệ gia này, một người là đóa hoa giao thiệp, quá phóng túng, không biết vun vén gia đình; một người thì như quả bầu khô, tẻ nhạt vô vị, khó mà sinh con nối dõi... 

E rằng khó mà gả chồng được. 

Thế nhưng cha mẹ tôi không hề lo lắng, bởi vì trong tay đã có sẵn hôn ước từ bé với Đường gia. 

Hai anh em Đường gia này lớn hơn chúng tôi một tuổi, cũng là một cặp song sinh, anh cả tên là Đường Dịch Vân, em út tên là Đường Văn Giang. 

Tuy là do cùng một mẹ sinh ra, nhưng hai anh em này, ngoài dung mạo ra thì không có điểm nào giống nhau cả. 

Đường Dịch Vân là một kẻ lông bông, theo cậu sang Pháp mấy năm trời buôn bán trên thuyền, sau khi trở về thì học đòi được mười phần mười cái kiểu công tử trăng hoa của người Tây. 

Gái làng chơi vì anh ta mà ghen tuông, tiểu thư khuê các thì ngày đêm thương nhớ anh ta, nhưng mà anh ta thì cứ như ong bướm bay lượn khắp nơi, không hề động lòng với ai. 

Còn về phần em trai anh ta, Đường Văn Giang, người thì cũng không đến nỗi tệ, chỉ là có hơi ít nói - hồi nhỏ vì v.ú nuôi bất cẩn nên bị ngã, lớn lên có chút khập khiễng, nên càng không dám giao thiệp với phụ nữ, lâu dần lại sinh ra tật nói lắp.

Vốn dĩ đã định rằng tôi sẽ gả cho Văn Giang, Bình An gả cho Dịch Vân, nhưng Bình An chẳng ưa gì Đường Dịch Vân suốt ngày lăn lộn trong chốn ăn chơi, chê anh ta trăng hoa, còn tôi thì không thích Đường Văn Giang, người vừa ít nói vừa vụng về, chê anh ta tẻ nhạt. 

Chính vì vậy, chúng tôi mới nảy ra ý định "đổi ngọc cho nhau". 

Trước lúc đón dâu, Bình An khuyên tôi, bảo rằng chị phải suy nghĩ cho kỹ, Đường Dịch Vân là kẻ không đứng đắn như vậy, lỡ như chị gả qua đó, anh ta lại cưới thêm vợ bé thì sao?

Tôi đáp, vợ cả vợ bé gì chứ, chị nào có quản chuyện của đám đàn ông thối tha bọn họ? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-vien-tay-vien/chuong-1.html.]

Miễn là đừng làm lỡ việc chị ra ngoài chơi bài là được rồi! 

Nói xong, tôi lại quay sang khuyên Bình An, bảo rằng Đường Văn Giang anh ta bị thương ở chân, không thích vận động, biết đâu thân thể không khỏe mạnh, chuyện chăn gối càng không được, em phải cẩn thận kẻo sống cảnh góa bụa đấy. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Em ấy nói, được hay không thì cũng mặc kệ, ít ra cũng sạch sẽ, chứ nếu không em thấy khó chịu trong lòng, không thể sống với anh ta được.

Hôn lễ của tôi được tổ chức theo kiểu Tây, phải tuyên thệ, hôn môi và trao nhẫn, còn hôn lễ của Bình An thì theo đúng kiểu truyền thống Trung Hoa, phải bái cha mẹ, bái thiên địa, rồi mới được vào động phòng. 

Ngôi nhà cũng được chia làm hai, Đông viện mang toàn bộ phong cách "mới lạ kiểu Tây", còn Tây viện thì là "truyền thống kiểu Trung", đứng từ giữa nhìn sang hai bên, quả thật là thú vị vô cùng. 

Ban đầu, tôi và Bình An đều có chút lo lắng - hai anh em Đường gia kia đâu phải kẻ ngốc, nhỡ đâu bị phát hiện thì phải làm sao? 

Nhưng không ai có thể ngờ rằng, ngay trong đêm tân hôn, đừng nói là bị lộ tẩy, mà ngay cả mặt mũi của hai vị chú rể, chúng tôi cũng chẳng được thấy. 

Trước hết nói về phía Bình An, vừa mới tiễn khách xong, Đường Văn Giang đã quay đầu bỏ đi, chân khập khiễng, đầu cúi gằm, cứ như đang chạy trốn, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bình An mang giày thêu hoa, chậm rãi bước những bước nhỏ theo sau anh ta, đến khi tới cửa phòng, người ta đã đóng cửa cài then, bày ra vẻ xa cách, lạnh nhạt. 

Bình An không hề vội vàng, đứng ngoài gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại, một lúc sau, từ khe cửa đưa ra một mảnh giấy nhỏ. 

Trên mảnh giấy viết: “Chu sa bạch tuyết, cớ sao phải làm nước xuân gợn sóng?” 

Đây là một điển cố, lấy ý từ câu "gió chợt nổi, thổi nhăn một đầm xuân nước", ý muốn nói, hai người chúng ta giống như chu sa và bạch tuyết, vốn dĩ không phải cùng một loại người, khó mà dung hòa được với nhau, hà cớ gì phải giống như cơn gió lớn thổi làm nước gợn sóng, tự mình chuốc lấy phiền muộn? 

Nếu là tôi, chắc chắn sẽ lập tức phá cửa xông vào mắng cho anh ta một trận, để lấy lại thể diện. 

Nhưng Bình An thì khác, tính tình nó hiền hòa như tiên nữ, sau khi đọc xong mảnh giấy, liền quay đi tìm bút mực, rồi ngay ngắn viết thư đáp lại. 

“Góc mái hiên nhà, xin gió lớn đừng lật sách lung tung.”

Câu nó đáp lại, được lấy từ câu "gió mát không biết chữ, cớ sao lại lật sách loạn xạ", ý nói góc nhà và mái hiên, tuy có cạnh có góc, nhưng thực chất là người một nhà, anh đừng nên tùy tiện hiểu lầm tôi, giống như cơn gió lớn thổi lật sách lung tung. 

Viết xong, nó gấp tờ giấy lại vuông vức, rồi nhét lại vào khe cửa, một lát sau, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, nhưng lúc đó Bình An đã xách váy lên, đi sang phòng khách nghỉ rồi.

Đường Văn Giang chắc hẳn là đã nhận nhầm Bình An thành tôi, nghĩ rằng tôi là đứaa con gái "lẳng lơ", "không biết giữ ý tứ" như lời người đời đồn đại, không xứng với khí chất cao thượng của bậc văn nhân như anh ta, nên mới muốn ra oai với tôi như vậy. 

Nhưng mà trò trẻ con ấy, dĩ nhiên là không thể nào làm khó được Bình An nhà tôi rồi. 

Còn về phần tôi, lúc trở về phòng thì vẫn còn ổn, nhưng sau khi tắm rửa xong đi ra, thì phát hiện trong phòng chẳng có ai cả. 

Hỏi người ở thì được biết, đại thiếu gia đã thay quần áo, ra ngoài rồi. 

Nhìn vẻ mặt sợ sệt của người ở, tôi liền hiểu ngay, đây là trò mà Đường Dịch Vân cố tình bày ra, muốn thị uy ngay từ đầu, dằn mặt tôi một phen. 

Người ở nói: "Đại thiếu phu nhân, người đừng để bụng, đại thiếu gia sau khi kết hôn rồi, sẽ biết an phận thôi ạ."

Loading...