Dòng Nước Chảy - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-06 11:56:22
Lượt xem: 2,313
Tôi không biết hai cha con này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Mới chỉ một tuần, tôi lại nhận được điện thoại của Hoắc Khuynh.
Anh ta dùng số khác, bởi vì tôi đã chặn anh ta rồi.
Dây dưa không dứt, đây không giống chuyện Hoắc Khuynh có thể làm.
Sau khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Đúng lúc tôi cảm thấy khó hiểu, chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Hoắc Khuynh truyền đến.
"Lâm Miểu." Anh ta gọi tên tôi, "Cha mẹ em nói em không về nhà. Em đi đâu rồi? Là Nam thị sao?"
Anh ta điều tra tôi.
Tôi biết anh ta có khả năng này, trong lòng lại có sự tức giận không nói nên lời.
Trong cuộc hôn nhân kéo dài chín năm của chúng tôi, anh ta lạnh lùng, xa cách, anh ta và tôi giống như những người qua đường sống chung dưới một mái nhà.
Giờ mới chỉ nửa tháng mà số lần anh ta gọi điện cho tôi đã vượt quá số lần anh ta gọi trong cả năm trước.
Trước đây tôi nhắn tin WeChat hỏi anh ta: "Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?", "Anh đang họp à?", "Anh có bị đau dạ dày không, có cần em nấu cháo mang qua cho anh không?", Anh ta nhiều nhất chỉ trả lời tôi một chữ: "Ừ."
Còn lại, chỉ là một màu xanh của riêng tôi.
Bây giờ anh ta ngược lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khàn giọng hỏi tôi trong điện thoại: "Lâm Miểu, hôm nay tôi phải tiếp khách, uống rượu nên dạ dày hơi khó chịu, em để thuốc ở chỗ nào trong nhà vậy?"
"Còn nữa, Hoắc Dữ Thời bị bạn học lây cảm cúm ở trường mẫu giáo, sốt đến 38 độ, cứ kêu khó chịu. Trước đây em làm thế nào để con thoải mái hơn một chút vậy?"
Tôi vô cùng tức giận.
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, cố gắng để mình không giống một kẻ điên cuồng mất kiểm soát, từng chữ từng chữ nói với anh ta: "Hoắc Khuynh, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi không còn là vợ anh nữa, cũng không phải bảo mẫu của anh. Cho dù anh có đau dạ dày hay không, có tìm được thuốc hay không, đó đều không phải chuyện của tôi, hơn nữa anh chỉ cần nói một tiếng, cũng không thiếu người mua thuốc cho anh. Con bị ốm, anh nói với tôi cũng vô ích. Tôi không phải bác sĩ, tôi cũng chưa từng thấy người cha nào trong lúc này còn phải hỏi mẹ đứa trẻ phải làm sao. Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là quen với sự chăm sóc của tôi. Nhưng Hoắc Khuynh à, tôi không muốn nói lời khó nghe, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa, anh hiểu không?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-nuoc-chay/chuong-4.html.]
Nói xong những lời này, tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Lật điện thoại, tìm thẻ sim, ném vào thùng rác.
Xã hội bây giờ, mọi thứ đều bị ràng buộc với thẻ sim điện thoại.
Tôi không ngờ Hoắc Khuynh và Hoắc Dữ Thời sẽ liên tục gọi điện cho tôi.
Đương nhiên, cũng sẽ không cảm thấy Hoắc Khuynh còn lưu luyến tôi.
Chỉ là tôi chăm sóc họ quá lâu, họ nhất thời khó thích ứng.
Tôi làm lại thẻ sim mới, rút một ít tiền mặt, đăng ký một tour du lịch đi theo đoàn khảo cổ, đi cùng họ một chuyến đến Tây Bắc.
Đây là một dự án mà tôi từng thấy trên mạng.
Lúc trước, khi nhắc đến, Hoắc Khuynh nói anh ta không có thời gian.
"Bạn bè" trong giới cười nói: "Thế này thì quá xoàng xĩnh rồi. Lâm Miểu, với thân phận của Hoắc thiếu, tham gia tour du lịch rẻ tiền như vậy thì quá mất mặt."
Tôi mỉm cười, không nói gì thêm.
Lúc đó chỉ nghĩ đó là ý nghĩ nhất thời, nhà họ Hoắc sẽ không cho phép tôi tùy tiện như vậy.
Không ngờ bây giờ ngược lại dễ dàng như thế.
Khi một chiếc gông cùm bị phá vỡ, người bị trói buộc phải bắt đầu vùng vẫy từ tận đáy lòng.
Ngày tôi đi theo đoàn khảo cổ, bầu trời rất trong xanh.
Chúng tôi di chuyển bằng tàu hỏa.
Trên suốt chặng đường, tàu lắc lư, mỗi lần tôi chìm sâu vào giấc mơ hỗn độn đó, đều bị đánh thức một cách chậm rãi.