ĐỘC SƯ VÂN CẨM - NGOẠI TRUYỆN: BÙI CHIÊU (8)
Cập nhật lúc: 2025-02-01 20:22:37
Lượt xem: 278
13
Sau đại hôn, trong mắt Vân Cẩm chỉ có Tống Tử Uyên.
Nàng không còn quẩn quanh ta nữa.
Nàng chỉ vây quanh Tống Tử Uyên.
Rất nhiều lần, ta nhìn nàng—
Nhưng nàng lại đang nhìn Tống Tử Uyên.
Thậm chí, nàng còn không nhận ra ta đang nhìn nàng.
Ánh mắt nàng khi nhìn Tống Tử Uyên chan chứa áy náy.
Ta dường như đã hiểu ra—
Nàng là một cô gái vô cùng lương thiện.
Nàng xem Tống Tử Uyên là ân nhân cứu mạng.
Vậy nên ở bên ta, nàng mang theo cảm giác tội lỗi với Tống Tử Uyên.
Vậy nên nàng luôn dặn ta phải đối tốt với Tống Tử Uyên.
*
Ta mời Tô Cẩn Niên—
Người mà Tống Tử Uyên thầm yêu bao năm, đảm nhiệm chức văn học sĩ trong phủ.
Tống Tử Uyên dần dần lộ ra nụ cười.
Như vậy, liệu nàng có thể dễ chịu hơn một chút không?
*
Đêm Đông Chí, ta đưa Vân Cẩm lên cao ngắm sao.
Đêm ấy, ta sẽ mãi mãi không quên.
Trên cao, pháo hoa rực rỡ, đẹp đến huyền ảo.
Ta nghe nàng khẽ nói:
"Điện hạ, thành thân đi!"
"Không cần những nghi thức rườm rà."
"Không cần những người xa lạ."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ngay tại đây, có pháo hoa làm chứng, có ánh trăng làm chứng."
"Chúng ta thành thân, được không?"
*
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo.
Thậm chí, tiếng pháo hoa nổ vang, ta cũng không còn nghe thấy nữa.
Ta ngẩn người hồi lâu, mãi mới miễn cưỡng tìm lại một chút thần trí.
Ta dẫn nàng đến xem bộ giá y mà ta đã chuẩn bị cho nàng.
*
Quả nhiên, nàng phát hiện ra chiếc khăn voan có đường thêu không mấy tinh tế.
Đó là tấm khăn voan mà ta tự tay thêu.
*
"Ta từng nghe một truyền thuyết."
"Nếu tấm khăn voan của tân nương do chính phu quân nàng dốc lòng thêu nên, nàng sẽ nhận được sự chúc phúc từ Nguyệt Lão."
"Tấm lòng càng chân thành, hôn nhân càng viên mãn."
*
Nàng bật cười:
"Ngài cũng tin những chuyện này sao?"
"Sao không để ta thêu?"
"Tấm lòng của nàng làm sao sánh bằng ta?"
*
Nói về thành ý, nàng làm sao sánh nổi ta?
Nàng ôm trong lòng quá nhiều thứ.
Còn ta, chỉ có mình nàng.
*
Ta thấy nàng đang giấu thứ gì đó trong tay.
Nàng lén lút giấu ra sau lưng, trông đầy chột dạ.
*
Ta ôm lấy nàng từ phía sau, tách ngón tay nàng ra, lấy đi thứ nàng đang giấu—
Là một túi hương.
Trên đó thêu… một con vịt?
Không, chắc chắn là uyên ương.
Đúng, nhất định là uyên ương!
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doc-su-van-cam/ngoai-truyen-bui-chieu-8.html.]
Đêm đại hôn, nàng một lòng một dạ nói giúp Tống Tử Uyên.
Khi ấy, ta đã thầm oán nàng vô tâm.
Nhưng giờ ta rút lại câu đó.
Nàng vì ta mà đốt pháo hoa.
Vì ta mà tự tay thêu túi hương.
Không màng danh phận, muốn cùng ta thành thân.
Rõ ràng, nàng đặt ta ở trong lòng.
*
Chúng ta thay y phục tân hôn, quỳ bái dưới ánh trăng.
Nàng nhìn ánh trăng, khẽ nói:
"Ánh trăng làm chứng."
"Ta, Vân Cẩm, nguyện lấy Bùi Chiêu làm phu quân."
"Cùng người nắm tay trọn đời, tâm ý kết thành một."
*
Một đời? Chưa đủ!
Ta nhìn nàng, giọng nói kiên định:
"Ánh trăng làm chứng."
"Ta, Bùi Chiêu, nguyện cưới Vân Cẩm làm thê tử."
"Bất kể mưa gió hay gian khổ, bất kể sinh ly hay tử biệt."
"Đều sẽ đồng hành, không rời không bỏ."
"Đời đời kiếp kiếp, tâm ý kết thành một."
*
Nhất bái thiên địa!
Nhị bái cao đường!
Phu thê giao bái!
*
"Sau này, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ thật huy hoàng."
*
Nàng sốt ruột quá!
Lời ta còn chưa dứt, nàng đã bất chấp mọi thứ nhào đến.
"Lễ nghi còn chưa xong, ta chỉ muốn làm tốt hơn một chút, để nàng có trải nghiệm hoàn hảo hơn..."
"Nhưng nàng vừa bổ nhào đến, lý trí của ta đã không còn nữa rồi."
*
Một đêm xuân tiêu.
14
Lúc xử lý Tô ma ma, ta nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa sổ.
Thoáng hiện rồi vụt mất.
Ta vội đuổi theo, nhìn thấy nàng đứng lặng một mình giữa gió lạnh.
Ta ôm nàng từ phía sau.
Nàng khẽ hỏi:
"Điện hạ, chàng thực sự không để tâm chút nào sao?"
Ta hỏi ngược lại nàng:
"Ta vốn là kẻ lạnh lùng vô cảm."
"Ta thích nàng, nhưng lại cưới người khác."
"Bên cạnh ta toàn là mưa m.á.u gió tanh."
"Nàng có để tâm không? Có bận lòng vì một kẻ không hoàn hảo như ta không?"
Nàng đáp, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Không để tâm."
"Ta biết đó không phải là điều chàng mong muốn."
Ta cúi đầu, ghé sát tai nàng, khẽ nói:
"Vậy thì ta cũng không để tâm."
"Ta chỉ thích nàng."
"Dù nàng ra sao... ta cũng thích."
15
Hôm qua giày vò cả đêm, vốn định tối nay để nàng nghỉ ngơi sớm.
Nhưng nàng lại rúc vào lòng ta, đối diện ôm lấy ta, trán kề trán, hơi thở quấn quýt...
Ta sao có thể nhịn nổi?
Ta cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nàng khẽ đáp lại, chỉ một tia lửa nhỏ cũng đủ châm lên ngọn lửa khao khát.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống...
Nhiệt tình cuốn lấy, đến khi dục vọng thiêu đốt, nàng khẽ rơi nước mắt.
Ta hôn đi giọt lệ ấy, cố gắng dịu dàng, cố gắng trấn an, cho đến khi nàng hoàn toàn chấp nhận ta.
Nàng ngoan ngoãn co vào lòng ta ngủ.