Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đoàn Sủng Thiên Kim Giả - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:00:42
Lượt xem: 153

[FULL] Đoàn Sủng Thiên Kim Giả

Tác giả: Bé Dễ Thương Nhà Hoa

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Sau khi thiên kim thật nhận tổ quy tông, thiên kim giả hào môn như tôi đành tự giác kéo vali về tới nhà đất ở nông thôn.

Tôi tưởng rằng mình sẽ đối mặt với một nhà già yếu bệnh tật cùng mấy con dê trong chuồng dê.

Nào ngờ, anh cả là ông trùm luật sư? Anh hai là một bác sĩ thiên tài mới nổi trong giới y học? Còn anh ba thì lại là một cậu học sinh giỏi, ngầu lòi?

Chưa hết, cả ngọn núi và đàn dê trên đó đều là của nhà tôi?

1

Tôi là thiên kim giả, giả vẫn hoàn giả.

Thực ra, từ khi còn bé, tôi đã nhiều lần nhắc nhở ông cụ Cố rằng tôi và ông ấy chẳng hề giống nhau.

Nhưng với cái tính không để ý chi tiết ông cụ Cố, ông ấy chỉ nghĩ đơn giản là do gen di truyền không tốt.

Ông ấy chẳng hề nghĩ đến chuyện đã nhầm con.

Nhìn cô con gái ruột đang cúi đầu nức nở, ông cụ Cố tỏ ra lúng túng, còn cậu con trai cả họ Cố thì ánh mắt phức tạp. Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống trở lại nhà họ Phó.

"Tâm Tâm, con cứ ở lại nhà này, cần gì thì cứ bảo dì Trương. Ông cụ Cố nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho cô con gái ruột rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ thu dọn đồ đạc rồi đi ngay."

"Không phải ý đó." Ông cụ Cố cau mày, thở dài: "Nhà con bây giờ hoàn cảnh khó khăn, trên có ba anh trai, cuộc sống chắc chắn sẽ vất vả. Vi Vi à, con cứ ở lại đây với..."

"Không cần đâu ạ." Tôi lắc đầu mỉm cười: "Con sẽ về nhà."

Nói thẳng ra thì tôi và ông cụ Cố không có nhiều tình cảm sâu đậm. Mẹ tôi mất sớm còn ông ấy thì luôn bận rộn với công việc, chẳng mấy khi về nhà. Còn cậu em trai Cố Từ An...

Tôi nhìn về phía Cố Từ An nhưng ánh mắt cậu ấy lại hướng về nơi khác, không biết đang nghĩ gì. Tôi nhún vai, chúng tôi vừa mới cãi nhau, chắc là cậu ấy vẫn còn giận. Như vậy thì khi ra đi, tôi cũng chẳng có gì phải luyến tiếc.

Ông cụ Cố nhìn tôi thật sâu: "Con đã quyết rồi à?"

Tôi gật đầu không hề suy nghĩ.

2

Tôi tên là Cố Vi, à không, giờ phải gọi là Phó Vi rồi.

Hiện tại đang trên đường về nhà.

Nói thật, lớn đến thế này mà tôi chưa bao giờ đi xe buýt.

Nhưng tôi biết chữ, thấy xe buýt số 168 đến là vội vàng kéo vali lên xe luôn.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Quẹt thẻ hoặc bỏ tiền xu đều được." Tài xế thấy tôi đứng ngây người mãi nên nhắc nhở.

Tôi gật đầu, lục tìm trong ví.

Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, có thể quẹt thẻ ngân hàng được không ạ?"

Cả xe buýt bỗng trở nên yên tĩnh, bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi, cả tài xế cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, đây là một câu hỏi ngớ ngẩn.

Tôi rút ra một tờ tiền giấy màu đỏ, định bỏ vào thùng bỏ xu.

Đột nhiên, một bàn tay xương khớp rõ ràng xuất hiện trước mặt tôi, thả hai đồng xu vào thùng, tiếng kim loại va vào nhau lanh lảnh.

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Người nọ mặc áo phông trắng, cơ bắp săn chắc, trời ơi, là một anh chàng đẹp trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doan-sung-thien-kim-gia/chuong-1.html.]

Ánh mắt anh ấy đảo quanh tôi từ trên xuống dưới, rồi khẽ nhếch mép: "Tôi trả tiền cho cô rồi đấy, giữ lấy tiền của cô đi."

Tôi chớp mắt, anh ấy không để ý đến tôi nữa, đút tay vào túi quần, ung dung đi về phía cuối xe.

Tôi kéo vali đi theo: "Cảm ơn anh..."

"Không cần trả, đừng có thêm tôi vào danh sách bạn bè trên WeChat." Bóng lưng trắng của anh ấy vẫy vẫy, rồi ngồi xuống ghế cuối cùng.

Một anh chàng đẹp trai mà lại còn kiêu ngạo nữa, chán thật, tôi chọn một ghế gần đó ngồi xuống, bắt đầu nhắn tin cho anh trai mà tôi vừa mới kết bạn.

3

Trung tâm thành phố Bắc Kinh sầm uất, phía Nam là một sân golf rộng lớn, phía Tây là khu biệt thự ven hồ, phía Đông là khu du lịch được đầu tư xây dựng.

Nhưng khi đến khu vực phía Bắc thì lại trở nên hoang vắng, chính quyền không xây dựng trung tâm thương mại ở đây, các nhà đầu tư cũng lười đến đây.

Tôi chống cằm nhìn con đường ngày càng gồ ghề và những hàng cây ngày càng dày đặc hai bên đường, không khỏi cảm thán một thành phố đắt đỏ như Bắc Kinh mà vẫn còn nơi hoang sơ đến vậy.

Vậy là tôi có thể sống cuộc sống về hưu trồng hoa tỉa cỏ ở đây rồi sao?

Thôi thì cứ sống qua ngày vậy.

"Ga cuối rồi, xuống xe chưa?" Giọng nói vang lên từ phía sau, là anh chàng đẹp trai kiêu ngạo lúc nãy.

Tôi sững sờ, kéo vali theo xuống xe.

"Đi theo tôi à?" Anh ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.

"Không có, tôi về nhà."

"Về nhà?" Anh ấy lại khẩy một tiếng: "Nơi hẻo lánh này mà cô, một tiểu thư nhà giàu lại đến đây trải nghiệm cuộc sống à?"

Tôi phân trần: "Không phải trải nghiệm cuộc sống, mà là tôi sẽ sống ở đây..."

"Là Vi Vi phải không?"

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía xa, tôi quay đầu nhìn lại.

Hai bóng người, một người mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, môi luôn mỉm cười, chắc hẳn là anh cả luật sư - Phó Luật.

Một người mặc sơ mi trắng, tay áo cài khuy chỉnh tề, khí chất lạnh lùng, hẳn là anh hai bác sĩ - Phó Nghiễn.

Đều là những anh chàng đẹp trai xuất sắc, gen của nhà họ Phó tốt quá đi!

Tôi khẽ cong mắt, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh cả, anh hai."

"Anh cả, anh hai."

Tôi sững sờ, sao lại có tiếng vọng?

Tôi quay đầu đối diện với tầm mắt bên cạnh, hả?

Chẳng lẽ đây là anh ba sinh đôi của tôi?

"Hừ, là cô à?" Phó Tự nhíu mày, đánh giá tôi một lần nữa, rồi cười khẩy: "Xui xẻo."

Tôi: "???"

Phó Tự nói xong liền quay người đi về phía Phó Luật.

Hừ, tôi đã biết mà, việc trở về nhà họ Phó không dễ dàng như vậy.

Tôi lẳng lặng kéo vali đi theo sau, cách họ một khoảng vừa phải. Có vẻ như tôi phải tìm cách làm hòa với họ thôi, như vậy mới có thể sống thoải mái được.

Loading...