Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đoán Mệnh - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-11-22 10:56:06
Lượt xem: 256

Lão bộc dẫn ta đến trước căn phòng ấy, trước tiên ném vào trong một chiếc bát vỡ như dò xét, rồi một bàn tay gầy guộc, khẳng khiu bám vào bệ cửa.

Triệu Triệt thò đầu ra, tóc tai rối bời, dung mạo tiều tụy, chỉ có chiếc trâm vàng trong tay khiến ta nhận ra hắn.

Hắn gầy đến mức khiến người ta kinh hãi.

Hình như hắn không nhận ra ta, chỉ lắp bắp một chữ: "Ăn."

Hắn muốn ăn cơm.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Lão bộc nói: "Tuy trông Triệu Triệt tiều tụy thế này, nhưng thân thể vẫn rất cứng cáp. Mỗi ngày chỉ cần một bát cám, vẫn sống khỏe re."

Trước kia có kẻ muốn cướp cây trâm vàng quý giá kia, bị Triệu Triệt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

"Đó là di vật của mẹ hắn, hắn tất nhiên trân quý."

Ta bước lại gần hai bước, vẫy tay với Triệu Triệt: "Trẫm đến báo cho ngươi hay, thúc thúc của ngươi đã qua đời. Ngươi nên biết."

Hắn vẫn ngây dại như vậy, nhìn chúng ta với ánh mắt đờ đẫn, lắp bắp: "Thúc thúc."

"Thúc thúc ngươi rất thương ngươi. Bao năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi cũng là vì nể mặt thúc thúc ngươi. Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi rồi. Đi đi, đi tìm thúc thúc ngươi, nói với người một lời xin lỗi."

Ta phẩy tay.

Bảy tám người áp giải Bạch Lăng, xông vào phòng hắn.

Bên trong vang lên tiếng giãy giụa, phản kháng dữ dội.

Tiền Thái tử Triệu Triệt, nghe tin Hiền vương bệnh mất, đau buồn khôn xiết, đã tự vẫn tại Đông cung.

Chiều tà, hai ba cung nữ mỗi người cầm một chiếc đèn, lần lượt thắp sáng những chiếc đèn đá dọc theo bậc thang.

Thấy ta, họ vội đặt đèn xuống, quỳ lạy hành lễ.

Ta vội vã đi qua, rồi lại đến Trường Ninh cung.

Cửa cung đóng chặt.

Lý Huyền Ca nói chàng  ốm, không thể gặp ta.

Ta đứng lặng trước cửa hồi lâu, rồi xoay người dựa vào cánh cửa, lặng lẽ nói với hắn: "Lý Huyền Ca, Hiền vương đã đi rồi, người nói rằng người đã già. Chàng có biết không? Trẫm cũng đã ba mươi chín tuổi rồi, không còn dư dả thêm mười năm để cùng chàng lãng phí nữa."

Ta ngẩng đầu, nhìn vầng trăng khuyết ảm đạm trên bầu trời, thở dài một tiếng: “Ta đúng là đã g.i.ế.c cha chàng, là do hắn bức tử mẹ ta trước. Ta là người phân minh công tư, rõ ràng ân oán, chưa từng giận chó đánh mèo với chàng. Chàng ở trong cung không sống nổi, ta thả chàng đi là được rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doan-menh/chuong-30.html.]

Cánh cửa điện bỗng nhiên bật mở phía sau, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.

Ta ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Chàng một tay ôm lấy eo ta, lạnh lùng nhìn ta, trong mắt ngập tràn oán hận: "Minh Vấn Thu, nàng còn muốn gì của ta nữa? Nàng nói đi! Năm đó nàng muốn lệnh bài, rồi đến hoàng vị, binh quyền Bắc cương, tính mạng của cha ta, nàng còn muốn gì nữa? Nàng nói đi!"

Ban đầu chàng chất vấn ta một cách bình tĩnh, nhưng càng lúc càng kích động, cuối cùng nước mắt tuôn rơi, toàn thân run rẩy không thể kìm nén. 

Chàng cắn chặt môi, ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào cổ ta.

Giọng chàng rất khẽ, nghẹn ngào: "Nàng nói đi, ta còn có gì có thể cho nàng nữa không?"

Tim ta đau nhói.

Ta ôm chặt lấy chàng: "Cùng ta đi hết cuộc đời này."

Làm hoàng đế được ba mươi năm, ta cũng đi đến ngày dầu cạn đèn tắt.

Ta trở nên rất buồn ngủ, lúc nào cũng vô thức thiếp đi, nhưng ta không muốn ngủ.

Rõ ràng trước đó ta còn đang dạy Minh Cẩn cách xử lý chính sự, vậy mà lúc tỉnh dậy đã thấy Lý Huyền Ca đang chăm sóc ta.

Ta yếu ớt nằm trên giường, cố gắng gượng dậy, gối đầu lên tay chàng.

"Lý Huyền Ca, ta muốn ăn bánh ngọt. Ta muốn ngồi trong xe ngựa ăn bánh ngọt."

Ngón tay chàng khẽ run, đặt bát thuốc xuống: "Bệ hạ, người không thể ăn bánh ngọt, uống thuốc mới khỏi bệnh được."

Ta ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn chàng: "Ta sẽ không khỏi đâu, nhị tỷ đã đến thăm ta, ngay cả tỷ ấy cũng không dám lừa ta. Ta sắp c.h.ế.t rồi, Lý Huyền Ca."

Chàng cúi đầu nhìn ta, gật gật đầu: "Phải, nàng sắp c.h.ế.t rồi." 

Chàng vậy mà cũng cười, cười đến nước mắt giàn giụa.

Ta đưa tay ra, lau nước mắt cho chàng: "Lý Huyền Ca, Minh Cẩn năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi. Chàng nói xem, nàng ấy có thể trở thành một minh quân không?"

Lý Huyền Ca nắm lấy tay ta, khẽ cúi đầu, áp tay ta lên mặt chàng: "Nàng đi một bước đã tính toán đến mười bước, ngay cả chuyện hậu sự cũng phải tính toán sao?"

Chàng thật tốt.

Chàng thật sự rất tốt.

Chàng biết tay ta mỏi, không còn sức lực.

Ta lưu luyến sờ lên gương mặt chàng, rồi rút tay về, chậm rãi nằm xuống.

Loading...