Đoán Mệnh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-22 10:49:43
Lượt xem: 438
Triệu Triệt bóp cổ ta, ấn ta lùi về phía sau vào tường, giọng nói âm trầm đến cực điểm: "Chuyện thả Lý Huyền Ca, ta sẽ không tính toán với ngươi . Nói cho ta biết, trong cung là ai thay ngươi mở cửa sổ đêm đêm, ta sẽ tha cho ngươi, nể tình ba vị tỷ muội của ngươi."
Thôi Tống và Dương Hằng bị đao kiếm sáng loáng chặn ở vòng ngoài.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Triệt, cười bất lực: "Ta bất quá chỉ là thiếp thất của thừa tướng phủ, vào cung cũng chẳng được mấy lần, ngươi nghĩ sẽ có người nghe lời ta sao? Triệu Triệt, bệnh đa nghi của ngươi và phụ hoàng ngươi, không, phải gọi là tiên hoàng, giống nhau y hệt!"
Bên kia thuộc hạ trở về báo cáo, đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai con vẹt.
Triệu Triệt sa sầm mặt mày, buông tay ra: "Minh Vấn Thu, ta không g.i.ế.c ngươi là vì ngươi còn có ích."
Ta dựa vào tường, ấn ngực, ho mạnh mấy tiếng, ngẩng đầu cười nhìn hắn: "Điện hạ, là muốn ta xem mệnh cho người sao?"
Triệu Triệt tiến lại gần, cúi đầu nhìn ta: "Không cần phiền ngươi nguyền rủa ta. Nhị tỷ ngươi nói, ta còn có thể sống hơn hai mươi năm. Chẳng phải điều này chứng minh, ta là người chiến thắng cuối cùng sao?"
"Vậy thì thật đáng tiếc."
Ta cười tiếc nuối.
Tuy Minh Văn Hạ thật sự không gạt hắn, nhưng hắn phải kết hợp với lời xem mệnh của ta mà nghe chứ!
Thật sự là quá đáng tiếc.
Triệu Triệt để lại ba trăm binh mã, giám sát chặt chẽ Thôi phủ từ trên xuống dưới.
Sinh hoạt hàng ngày của Thôi Tống và Dương Hằng đều bị giám sát.
Ta bị giam cầm trong phòng.
Nửa đêm có mấy người xông vào, lục lọi khắp phòng, cũng không tìm thấy thứ muốn tìm.
"Đang tìm ngọc khóa sao? Ta còn tưởng là Thôi Tống phản bội ta, A Hằng."
Ta đứng bên cạnh bàn, tháo chao đèn xuống, thổi bật lửa, chụm tay lại, chậm rãi thắp đèn lên.
“Ta không hiểu, là Thôi Tống muốn phá bỏ con của tỷ, cũng là hắn tiết lộ hành tung của Thịnh quốc công cho Thái tử. Cha của tỷ, hài tử của tỷ... Hắn muốn hại cả nhà tỷ, tỷ đang làm gì, tỷ lại đang nghĩ gì?"
Dáng người Dương Hằng hiện ra từ chỗ tối, nàng ta đã mang thai bảy tháng rồi.
"Minh Vấn Thu, muội nói người trong lòng muội là Lý Huyền Ca, thế nhưng muội và Thôi Tống càng ngày càng thân thiết. Trước kia chàng ấy yêu ta, chàng ấy căn bản không coi trọng muội, là muội..."
Ta cắt ngang nàng ta: "Ta làm gì chứ?"
Nàng ta cũng không nói nên lời, chăm chú nhìn ta, dùng sức cắn chặt môi dưới: "Ta không biết muội đã làm gì, có lẽ muội rất cao minh."
Nàng ta nghĩ đến đây, giọng điệu chắc chắn: "Không thể không thừa nhận thủ đoạn của muội rất cao minh, muội ở trước mặt chàng ấy giả vờ rất quan tâm ta, ôn nhu nhỏ nhẹ, biết điều chu đáo, ngược lại càng làm nổi bật ta đáng ghét, chàng ấy mới càng ngày càng không để ý đến ta."
Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác ghê tởm: "Dương Hằng, ta tưởng ta có thể thông cảm cho tỷ. Nhưng không ngờ rằng, tỷ không cần sự thông cảm của ta. Tỷ thật sự khiến ta thấy ghê tởm."
Hai người đi tới giữ chặt cánh tay ta, bẻ ngược ra sau lưng.
"Minh Vấn Thu, ta biết muội muốn nói gì, nói muội từ trước đến nay không coi trọng chàng ấy, nói là chàng ấy chủ động trêu chọc muội, nhưng ta không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe."
Dương Hằng chậm rãi rút trường kiếm ra, một ngón tay chỉ vào ta: "Muội càng nói, càng làm nhục ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doan-menh/chuong-14.html.]
Ta không dám tin hỏi: "Tỷ muốn g.i.ế.c ta?"
Dương Hằng lạnh lùng đ.â.m kiếm về phía trước, sắp chạm vào ta, cổ tay bỗng nhiên bị bẻ gập ra ngoài, bị chấn động đến mức đánh rơi kiếm.
Thị vệ bên ngoài bị lặng lẽ cứa cổ.
Cao thủ ta cài vào Thôi phủ nhảy cửa sổ vào, nhanh chóng khống chế Dương Hằng và người của nàng ta.
"Muội phái người theo dõi ta?"
Dương Hằng một tay che bụng bầu, lùi về phía sau vào góc tường, đụng đổ bình hoa trên ghế cao.
"Nói ra tỷ có thể không tin, ta phái người theo dõi tỷ, là vì muốn bảo vệ tỷ."
Ta nhặt thanh kiếm nàng ta đánh rơi lên, nói tiếp: "Cho nên, ta đối xử tốt với tỷ thế nào cũng vô dụng, bởi vì tỷ chỉ cần nam nhân đó. Tiền đề để tỷ kết giao với ta chính là, nam nhân đó yêu tỷ sâu đậm, ta không thể uy h.i.ế.p đến... cái này gọi là gì nhỉ, tình yêu của tỷ ư?"
Sắc mặt Dương Hằng trắng bệch, nàng ta đưa tay ra sau vịn tường bỏ chạy, cố gắng né tránh kiếm của ta.
“Minh Vấn Thu! Ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi thật lòng tốt với ta, ngươi phải tránh xa Thôi Tống ra."
Nàng ta mím chặt môi, ngẩng cằm lên, giọng điệu trở nên sắc bén: "Khó trách, tỷ muội ngươi đều không thân thiết với ngươi, khó trách, Lý Huyền Ca bỏ ngươi chạy mất."
Ánh nến lay động dữ dội, ánh sáng bạc lóe lên.
"Ta ghét nhất nghe người khác nói về tỷ tỷ ta."
Dương Hằng vì tránh né nhát kiếm này, bỗng nhiên ngã ngồi xuống chân tường, nhắm chặt mắt lại, toàn thân run rẩy nói: "Nếu ngươi g.i.ế.c ta, chàng ấy sẽ không tha cho ngươi."
"Thôi Tống cho tỷ uống bùa mê thuốc lú gì?"
Nàng ta dùng tay che bụng bầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nói chuyện thở hổn hển, trong mắt ngấn lệ: "Ngươi hiểu gì chứ? Ta và Thôi Tống là người một nhà! Cho dù ta và cha ta chết, ta có gì cũng chỉ có thể để lại cho chàng ấy, để lại cho chàng ấy và hài tử của ta, nhưng ta không thể để lại cho chàng ấy và nữ nhân khác! Sau này ngươi gả đi, ngươi sẽ hiểu..."
Ta nắm chặt chuôi kiếm, thở hổn hển, trầm ngâm nhìn nàng ta, chậm rãi buông tay ra.
"Ta không g.i.ế.c tỷ."
Ta bị nàng ta nói vậy, thật sự hiểu rồi.
Cha không quan trọng bằng trượng phu, trượng phu không quan trọng bằng hài tử, ta hiểu rồi.
Ta bảo người đi dẫn Thôi Tống đến, cầm kiếm đặt trên lòng bàn tay, nhắm mắt lại, rạch một đường.
"Hí, đau."
Dương Hằng căng thẳng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng ta, cười khẽ cong môi: "A Hằng, tỷ nói tỷ tỷ ta sao không thân thiết với ta? Tỷ chắc không nghĩ rằng, ta bị lời nói mê sảng của tỷ cảm động đấy chứ?"
Ta cúi đầu, siết chặt tay: "Ta đến g.i.ế.c tỷ, tỷ c.h.ế.t quá nhẹ nhàng. Chết đúng chỗ, thế nào?"
Máu, từng giọt, rơi xuống đất.
Thôi Tống vội vàng bước vào cửa, ta xoay người chạy ra ngoài, đúng lúc đụng vào lòng hắn.
"Đại nhân, A Hằng muốn g.i.ế.c ta lấy ngọc!"