ĐOẠN KỲ VÀ THẨM UYỂN - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-14 04:23:33
Lượt xem: 93
Vẫn còn yêu nên anh không thể để tôi ra đi. Theo quan điểm của anh, tôi lại bỏ rơi anh, điều đó thực sự tàn nhẫn.
Chỉ vì anh còn yêu tôi, tôi lại càng không thể nói ra sự thật.
Thấy tôi lại im lặng, Đoạn Kỳ tức giận như sắp nổ tung, kéo kéo ôm lấy tôi đang xụi lơ trên ngựa, đưa tôi về nhà.
Đoạn Kỳ ném tôi vào trong phòng, sau lưng đóng cửa lại: “Sao lúc nào cũng bỏ rơi anh, có cần anh nhốt em thật không!"
Đoạn Kỳ từng bước tới gần, trong mắt suýt chút nữa phát ra tia lửa.
Tôi chưa từng thấy anh tức giận như vậy, liên tục bị ép lùi ra sau: “Đoạn Kỳ, đừng như vậy, anh làm em sợ…”
“Hừm…” Tôi chưa kịp nói gì đã bị chặn lại, Đoạn Kỳ cúi người hôn tôi một cách thô bạo.
Tôi đẩy, anh kéo, loạng choạng cho đến khi anh đẩy tôi thật mạnh, đẩy tôi ngã xuống giường, giữa cơn uất ức, tôi chưa kịp lấy lại hơi, Đoạn Kỳ lại hôn tôi.
Tôi cảm thấy tay anh ấy đang cởi quần áo của tôi, tôi vùng vẫy và hét lên không rõ ràng.
Dường như có nước mắt trong mắt Đoạn Kỳ, anh cũng không được khỏe giống như tôi, nhưng anh không chịu dừng lại.
Khi lớp vải bị xé toạc, những vết sẹo lớn nhỏ gớm ghiếc trên người tôi lộ ra, chiếc nhẫn bạc đeo trên cổ tôi cũng bị đứt dây rơi xuống đất, rõ ràng là tiếng chạm đất rất nhỏ, nhưng trong phòng lúc này âm thanh của nó lại quá sắc nét.
Nước mắt tôi rơi xuống, tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc khiến vai tôi run lên bần bật.
Tất cả mọi thứ đã hiện ra trước mắt, Đoạn Kỳ sẽ cảm thấy tôi thật xấu xí.
Tay run run, tôi mặc lại quần áo, cố che đi sự ngượng ngùng, không dám ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Sau sáu năm bị tra tấn, tôi đã tơi tả.
Đoạn Kỳ sẽ không thích, dù sao anh là người thích sạch sẽ nhất.
Một giọt, hai giọt, sau đó là một chuỗi nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Đoạn Kỳ đang khóc, nước mắt giàn giụa, đôi lông mày vốn nghiêm nghị cau chặt vào nhau một cách khoa trương, đôi mắt đượm buồn và xót xa.
Đoạn Kỳ tựa hồ đang nhìn một con chim nhỏ yếu ớt bị thương, đưa tay ra, nhưng lại căng thẳng không dám chạm vào, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại, nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi, như sợ làm tôi đau, rất cẩn thận.
"Đoạn Kỳ, những vết sẹo này đã có từ lâu, em đã không còn đau nữa..."
Nghe tôi nói, Đoạn Kỳ càng khóc thảm thiết hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doan-ky-va-tham-uyen/6.html.]
Thay vào đó, như thể nhẹ nhõm hơn, tôi vỗ nhẹ vào lưng anh và ôm anh thật chặt.
7
Thật ra ngày trước chúng tôi cũng hay cãi nhau, nhưng chỉ cần tôi khóc, Đoạn Kỳ sẽ mềm lòng, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc khi lớn lên.
Mắt Đoạn Kỳ sưng đỏ, anh xuống giường nhặt chiếc nhẫn bạc lên, khi anh đeo lại chiếc nhẫn vào tay tôi, Đoạn Kỳ đã giàn giụa nước mắt và mỉm cười, nhìn tôi vui mừng như tìm thấy đồ vật quý giá bị đánh mất.
Anh nắm tay tôi: “A Uyển, đừng rời xa anh nữa, được không?”
Lần này tôi không do dự: “Được."
8
Mặc dù tôi không nói gì, nhưng Đoạn Kỳ đã tìm ra phu nhân, bà ấy bị quản thúc tại nhà trong phòng riêng của mình.
Khi chúng tôi đến, bà vẫn thản nhiên uống trà như thường.
Theo lời kể của Đoạn Kỳ, khi Đoạn Tư lệnh qua đời, bà ấy rất bình tĩnh và không có chút buồn bã nào. Bà ấy có lẽ là một vị thần có thể rạch ròi tình cảm, dường như cả đời bà chỉ lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của Đoạn Kỳ.
Bà nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nắm chặt của chúng tôi, không phản ứng quá nhiều, như thể bà đã biết được nó sẽ xảy ra.
Chúng tôi muốn một câu trả lời về sự thật về những chuyện đã qua.
“Trả lời?” Phu nhân cười lạnh một tiếng, lại hỏi Đoạn Kỳ một câu: “Ngươi cảm thấy ta giống mẹ ngươi sao?”
Đoạn Kỳ không trả lời, nhưng anh nắm tay tôi hơi chặt.
Phu nhân nhấp một ngụm trà, lại nói: "Ngươi đã phát hiện rồi phải không?"
"Năm ngươi mười tuổi, Đoạn phu nhân bị bệnh nặng, thật ra lúc đó bà ta thật sự đã chết, hồn phách của ta chiếm lấy thân xác của bà ta."
"Ta không thuộc về thế giới này, cho nên ta không quan tâm chuyện sống c.h.ế.t của bất cứ ai, ngoại trừ Đoạn Kỳ, đương nhiên, đó không phải là tình mẫu tử."
"Để ngươi cùng cô ta phải chia tay, phản bội và thù hận, đó là nhiệm vụ của ta. Khi hoàn thành nhiệm ta có thể tiếp tục thăng cấp, nếu không thể hoàn thành, ta sẽ phải từ bỏ và bắt đầu lại..."
Bà ta thở ra một hơi, nghiêm túc nói: "Dù sao ngươi cũng không hiểu, đây chính là đáp án, vận mệnh hai người đã an bài, không thể thay đổi, nếu như các người cố chấp ở bên nhau, như vậy Đoạn Kỳ sẽ chết."
Nói xong, khóe miệng phu nhân chảy ra một vệt m.á.u đen, Đoạn Kỳ tiến lên xem xét mũi của bà ta, phát hiện bà ta đã qua đời.
Chúng tôi đã có câu trả lời, nhưng không thể hạnh phúc hơn.